Thứ Tư, 2 tháng 10, 2019

Sài Gòn - viết cho những ngày mưa.

Sài Gòn - viết cho những ngày mưa.

Viết cho một ngày trời xanh khó ở - sáng đi làm thì mưa tầm tã còn tối tan sở cũng vật vã với mưa.

Sài Gòn mùa này, mưa cũng nhiều như nước mắt, chẳng bởi dư thừa, chỉ bởi lòng chất chứa quá nhiều những điều không tên.

Sài Gòn những ngày mưa, là ngày ta biết bản thân mình cô đơn. Khi tìm hết danh bạ không kiếm nổi một ai để rủ đến quán quen, nâng ly hàn huyên chuyện đời chuyện người. Rót đến cạn chai cũng là lúc thấy nỗi buồn trong lòng được vơi.

Sài Gòn những ngày mưa, là lúc ta nhận ra khóc dưới mưa hay không mưa cũng chẳng khác gì nhau. Nỗi đau nó cũng vẫn vậy. Đậm đặc và khó phai.

Sài Gòn những ngày mưa, dù biết là bản thân ghét mưa, dù biết là sẽ mưa to nhưng ta vẫn lao đi chỉ vì chẳng muốn dừng lại. Là quần áo ướt đẫm nước mưa còn nỗi buồn thấm đẫm trong tâm hồn.

Sài Gòn những ngày mưa, là lúc ta nhớ lại những ngày thuở bé vô tư ở trong nhà nhìn ra cửa sổ và ngắm mưa. Cảm thấy quá trình trưởng thành sao khắc nghiệt đến thế. Dẫu nắng dẫu mưa dẫu mỏi mệt dẫu khổ đau ta vẫn phải ngày ngày kiếm sống. Chỉ một khoảnh khắc lười biếng chán nản có thể khiến ta đói vài tháng trời.

Sài Gòn những ngày mưa, có lúc ta chọn đại một quán nhỏ. Thả mình vào những bản nhạc du dương chờ mưa ngớt. Thấy bản thân chông chênh giữa dòng đời. Thấy đời mình cũng vô định như dòng nước dưới mưa. Cũng có khi mưa ta thu mình trong căn phòng vắng lạnh, cất lên những bản tình ca rồi cảm xúc chất chứa lại vỡ òa, cả trái tim này vụn vỡ vì tuyệt vọng.

Sài Gòn những ngày này, chẳng có gì ngoài nước mưa, nước mắt, rượu, nỗi buồn và niềm đau.