Đó là một buổi chiều mát mẻ hiếm hoi vào những ngày cuối hè. Tại quán cà phê quen thuộc, tôi có một cuộc hẹn quan trọng ở đây. Với một người cũng rất quan trọng – bạn gái tôi. Cuộc hẹn diễn ra và kết thúc nhanh chóng với sự ngạc nhiên tột độ của bạn gái tôi và nỗi đau kìm nén được vỡ oà ra bằng…một nụ cười bình thản của tôi. Và tôi thấy nước mắt cô ấy rơi. Cũng phải thôi, vì đó là một cuộc chia tay. Phải, tôi chủ động chia tay vì tôi muốn cô ấy tìm một người khác. Một người khiến em vui vẻ hơn, một người sẽ yêu em nhiều hơn. Tôi không biết em yêu tôi vì điều gì. Tôi tự thấy: ngoại hình tôi không đẹp, tiền bạc chẳng tiêu xài được dư giả gì, gia đình tôi không thích em mà em cũng chẳng muốn lấy lòng gia đình tôi, và quan trọng hơn là tôi có rất nhiều tính xấu, lại không chung thuỷ, mà còn vô duyên. Tôi làm em buồn nhiều, khóc nhiều, mà lí do nhiều khi chỉ vì tôi chẳng đủ tinh tế để thấy được những thay đổi nhỏ về ngoại hình hay tâm lí của em.