Thứ Tư, 1 tháng 7, 2020

[Truyện ngắn] Quay về nơi bắt đầu

Đó là một buổi chiều mát mẻ hiếm hoi vào những ngày cuối hè. Tại quán cà phê quen thuộc, tôi có một cuộc hẹn quan trọng ở đây. Với một người cũng rất quan trọng – bạn gái tôi. Cuộc hẹn diễn ra và kết thúc nhanh chóng với sự ngạc nhiên tột độ của bạn gái tôi và nỗi đau kìm nén được vỡ oà ra bằng…một nụ cười bình thản của tôi. Và tôi thấy nước mắt cô ấy rơi. Cũng phải thôi, vì đó là một cuộc chia tay. Phải, tôi chủ động chia tay vì tôi muốn cô ấy tìm một người khác. Một người khiến em vui vẻ hơn, một người sẽ yêu em nhiều hơn. Tôi không biết em yêu tôi vì điều gì. Tôi tự thấy: ngoại hình tôi không đẹp, tiền bạc chẳng tiêu xài được dư giả gì, gia đình tôi không thích em mà em cũng chẳng muốn lấy lòng gia đình tôi, và quan trọng hơn là tôi có rất nhiều tính xấu, lại không chung thuỷ, mà còn vô duyên. Tôi làm em buồn nhiều, khóc nhiều, mà lí do nhiều khi chỉ vì tôi chẳng đủ tinh tế để thấy được những thay đổi nhỏ về ngoại hình hay tâm lí của em.

-  Anh! Hôm nay anh thấy em lạ không?

- Gì?! Em thì ngày nào chả như ngày nào! Thôi im lặng cho anh chơi chút coi, sắp thua rồi đây này.

- Anh lúc nào cũng vậy! Chẳng bao giờ anh quan tâm em được một chút. Em mới cắt cái tóc này thế mà nhìn không ra, ngay cả thằng bạn “hờ” của em còn nhận ra được đấy!

- Ờ! Ờ! Thế thì em đi mà cho nó xem.

- Grừ!

Tôi thì lúc nào cũng thế đấy! Riết thì em cũng chán thôi. Thà chia tay sớm để em còn có cơ hội sớm. Tóm lại là chúng tôi đã chia tay, không còn là gì của nhau nữa.

²²²²²²²²²²²²²²²²²²² 

Ngày thứ nhất: Tôi sống bình thường như mọi ngày. Vẫn dậy lúc 6 giờ, tập thể dục, ăn sáng, làm việc, ăn rồi ngủ,… chỉ thiếu những tin nhắn của em, tôi thấy nhơ nhớ những tin nhắn ấy, nhưng rồi tôi vẫn ngủ ngon.

Ngày thứ hai: tôi vẫn sinh hoạt và làm việc như khi chưa quen em. Nhưng về đêm tôi lại thấy nhớ ánh mắt đó, bờ môi đó, đôi tay đó, tất cả những gì là của em. Và tôi đã trằn trọc nhiều lắm trước khi ngủ được.

Ngày thứ ba: Tôi lấy hết những thứ có hình bóng của em ra, chẳng để làm gì, chỉ ngồi ngắm, mân mê và suy nghĩ về từng thứ. Tôi cầm mấy chiếc móc khoá. Đây là những thứ em đã tặng mà tôi đã không dám dùng vì sợ mọi người phát hiện mối tình đang cố giấu của chúng tôi. Chúng không đóng bụi, nhưng đen sạm đi, có lẽ vì không được sử dụng đúng chức năng, trông nó buồn buồn. Nhìn sang một chút tôi thấy chiếc hộp đựng 184 ngôi sao giấy mà em đã kì công làm tặng tôi nhân dịp kỉ niệm 6 tháng quen nhau. Phải nói thêm là cô ấy tự mua giấy về, tự pha màu, vẽ theo ý muốn, phơi rồi cắt, gấp. Lúc ấy tôi không mấy quan tâm, vì tôi thuộc tuýp người chỉ thích tặng quà chứ không thích nhận quà. Vậy mà giờ đây, tôi lại thấy yêu món quà này của em quá. Vì đó là lần đầu tiên em kiên nhẫn và chịu khó như thế, nên tôi cảm kích vô cùng!

Ôi! Nếu cứ tiếp tục thế này, thì tôi sẽ rơi vào tình trạng hối tiếc tột cùng vì đã chia tay em mất thôi.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu,…

Ngày thứ 96, em có ngừơi yêu mới…. Khi biết điều này, cảm xúc trong tôi lẫn lộn, tôi hụt hẫng, thất vọng, cũng có chút vui mừng. Tôi mừng cho em vì em đã có một người yêu em, một người thay thế tôi. Nhưng trên tất cả, tôi giận dữ. Vì em đã từng nói chỉ yêu tôi thôi. Nếu chia tay tôi thì cũng không bao giờ yêu người khác. Vậy mà, chỉ hơn ba tháng sau khi chia tay tôi, em đã yêu một người khác. Nhưng hình như như vậy là tôi đã quá ích kỉ. Tôi đâu còn ở bên em nữa, đâu còn ai che chở cho em nữa, đâu còn ai cho em nũng nịu nữa… Vậy mà tôi bắt em phải chịu sống cô đơn, buồn tẻ suốt đời chỉ vì một lời hứa trong tình yêu mong manh thôi hay sao. Tôi ích kỉ quá rồi.

Tôi sẽ chúc phúc cho em. Vì ngay từ ban đầu, mục đích chia tay của tôi là để cho em sẽ tìm một người khác, không giống tôi, nhưng hơn tôi về mọi mặt. Giờ em đã tìm đựơc rồi đấy! Tôi phải chúc phúc cho em! Tôi phải cầu em được hạnh phúc!

Tình cờ, tôi quen được một người bạn thân của người yêu mới của em – tên Ngọc, Bảo Ngọc. Cô ấy rất thân với cả hai người bọn họ, nên mọi “tình tiết” trong chuyện tình cảm của họ cô ấy đều biết. Tôi giả vờ hỏi han một số chuyện về Bảo Ngọc, rồi từ từ lảng sang chuyện của người yêu cũ. Nhưng hỏi cỡ nào cô ấy cũng không chịu hé răng. Cuối cùng, cô ấy chốt lại: “Anh tự đi mà tìm hiểu”. 

Tôi thấy cũng có lí. Tôi vẫn một mình, không quen thêm ai cả. Vì tôi thấy mình vẫn chưa đủ khả năng để sống trong tình yêu của một ai đó. Chính tình yêu của em đã giúp tôi nhận ra điều đó. Giờ tôi không quen ai, vậy là tôi rảnh rang hơn lúc quen em, vậy thì…tôi sẽ…theo dõi tình yêu của em.

Tôi nhắn tin lại với em, hỏi thăm em về sức khoẻ, gia đình, công việc,…nhưng trên tất cả, tôi muốn hỏi về tình yêu mới của em. Hỏi mãi em mới chịu nói một chút. Em kể về hoàn cảnh quen nhau, lúc cả hai quyết định trở thành một cặp. Chỉ vậy thôi. Tôi muốn biết thêm, nhưng em không chịu, em bảo em không muốn kể lể về chuyện tình yêu với người khác, nhất là với tôi (???). Tôi hỏi tại sao, nhưng em không trả lời. Nản quá! Tôi quyết định quay sang hỏi Bảo Ngọc. Cô ấy cho tôi biết nhiều hơn một chút, nhưng không có gì là quan trọng cả. Chỉ đến khi, cô ấy tiết lộ về gia đình, tuổi tác và… tên của anh chàng đó. Anh chàng đó có hoàn cảnh gia đình na ná tôi, cái tên giống tên tôi. Hắn tên là Huy Tuấn, còn tôi là… Hoàng Tuấn. Tôi tự hỏi phải chăng em đang đi tìm hình bóng của tôi? Phải chăng em không cần người ấy mà chỉ cần bóng hình tôi trong người ấy?  

²²²²²²²²²²²²²²²²²²²

Một buổi sáng đẹp trời. Tôi đến quán cafe quen thuộc. Không phải vì muốn tìm lại kỉ niệm xưa đâu, chỉ là vì…tôi thèm café. Chọn một góc khuất (có vẻ) là kín đáo và yên bình, gọi một ly café sữa nóng, tôi nhét earphone vào tai, nhắm mắt và bắt đầu chìm đắm trong âm nhạc mà quên đi mọi thứ xung quanh. Chỉ chừng mười phút sau, có tiếng ồn ào, tôi không quan tâm lắm vì nghĩ là có khách vào. Mà đúng là như vậy, nhưng tôi vẫn thản nhiên, chỉ đến khi, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Chị ơi cho em một ly chanh đá” và cái thức uống quen thuộc được gọi trong quán café chỉ có ở… người yêu tôi!. À không! Người yêu cũ của tôi.

Tôi vội vàng núp kĩ hơn, len lén quan sát. Hừm! Xe tay ga. Người yêu của em đi xe tay ga. Tôi ngậm ngùi nhìn về con WAVE 50 cà tàng đã 5 năm tuổi của tôi. Tôi bắt đầu quan sát hắn – người yêu mới của em. Sao mà nhỏ con thế nhỉ? Tôi nghe nói hắn hơn em ba tuổi cơ mà. Hắn đứng chỉ nhỉnh hơn em một tí. Mà thế thì có khác gì tôi lúc đứng bên em đâu. Nhưng bù lại, đôi mắt của hắn rất có hồn, chắc vì vậy mà cuốn hút người yêu của tôi đây. Hắn mặc đồ cũng đơn giản, giống tôi, cũng quần jean và sơ mi vừa tiền chắc mua ở cái khu chợ nào đó. Được cái hắn có vẻ ga-lăng lắm, vừa đến đã vội tìm chỗ để xe rồi quay ngay sang bạn gái, đưa cho bịch khăn giấy để lau mồ hôi. Còn tôi lúc trước chỉ biết leo xuống xe (của em) và ngồi phịch xuống ghế ngồi thôi. Rồi hắn kéo ghế, bật quạt, cầm áo khoác cho em, mời em ngồi. Nhìn hắn lúc ấy, tôi ước giá như mình là em để được hắn phục vụ thế kia. Em nói, còn hắn ngồi nghe. Hắn hay cười lắm. Chẳng bù cho tôi, em nói gì, tôi cũng gân cổ lên phản bác, và vì vậy toàn là cãi nhau, những cuộc hẹn hò thế này thường rơi vào trạng thái mệt mỏi, bế tắc, hậm hực. Đêm hôm ấy, tôi ngủ không ngon.

Hôm sau, tôi hẹn gặp Bảo Ngọc. Tôi vòng vo một hồi những câu xã giao, hỏi thăm, rồi hỏi thêm về em và hắn. Bảo Ngọc kể rằng hắn rất hay qua nhà em, rất được lòng mẹ em, hắn thường nấu đồ ăn, làm thức uống cho em, hắn hát cũng rất tuyệt và thường hát cho em nghe, bất kể lúc nào em yêu cầu. Tôi tủi thân lắm. Vì mẹ em chẳng ưa tôi, tôi không được đến nhà em. Tôi cũng chẳng làm đồ ăn đồ uống gì cho em cả, cũng không chịu hát dù em năn nỉ. Cô bạn còn kể tiếp: tối nào hắn cũng nhắn tin trò chuyện với em, bết kể sáng mai hắn phải dậy sớm. Rồi cả những lúc hắn buồn ngủ, hoặc đã ngủ rồi, mà em nhắn tin, hắn vẫn trả lời em, hy sinh cho em. Không giống như tôi. Tôi không chịu được khi phải nhắn tin suốt cả ngày, và tôi sẽ đi ngủ nếu như tôi buồn ngủ kể cả khi em vẫn muốn nhắn tin. Tôi quý cái nguyên tắc và bản thân tôi hơn em. Còn nữa, vào dịp kỉ niệm … 1 tháng quen nhau. Hắn lại đến nhà em vào buổi sáng, làm cho em một bữa ăn thịnh soạn, rồi vừa đàn vừa hát cho em nghe – những điều mà kể cả vào ngày kỉ niệm một năm quen nhau tôi cũng chẳng làm được. Hắn còn tặng em rất nhiều quà. Đến tối, hắn đưa em đi tất cả mọi nơi em yêu cầu, từ quán kem, hàng bún, tiệm trà sữa , đến nhà sách, công viên, những điều đó tôi không thể làm được chỉ trong một buổi tối! Với nhiều lí do, khi thì tôi không có điều kiện đưa em đi, khi thì tôi sợ em ăn nhiều sẽ béo (mà nói đúng hơn là tôi sợ em ăn nhiều sẽ tốn tiền của tôi), thậm chí là vì tôi chán, chẳng muốn đi. Hắn thì chiều chuộng em hơn tôi, nâng niu em hơn tôi. Tôi mừng cho em vì điều đó, và tôi tủi cho tôi vì điều đó.

Một buổi chiều tối, tôi cảm thấy bâng khuâng, nôn nao trong người. Tôi quyết định đi đến khu chung cư yên tĩnh, vắng vẻ gần nhà tôi – nơi tôi và em thường đến mỗi khi “bí”, không có chỗ nào để đi. Khu chung cư ấy rất rộng, nhưng vắng vẻ, vì thế yên tĩnh. Tôi thường mơ mộng sẽ thuê một căn hộ ở đấy và cùng sống hạnh phúc với em. Nơi này ghi dấu nhiều kỉ niệm, nhưng kỉ niệm đặc biệt nhất là khi em trút hết cả nỗi lòng, những tâm sự đã giấu kín bấy lâu vào tôi, và em khóc trên vai tôi một cách ngon lành. Hôm ấy, tôi buồn cho hoàn cảnh của em, nhưng tôi vui cho mình, vì tôi biết, từ đó tôi sẽ là một chỗ dựa vững chắc của em. Tôi đang lững thững bước trên con đường thì tôi thấy… em và hắn đang ngồi ở dưới một gốc cây trên vỉa hè gần đó. Tôi đứng lại, cố gắng không để họ nhận ra tôi. Tôi thấy, hắn vòng tay ôm em, cả hai cười nói khá vui vẻ. Tôi bối rối, vì mỗi lần đến đây, tôi không bao giờ ôm em hay có bất cứ một cử chỉ thân mật nào khác, vì … tôi ngại, và sợ. Nên  toàn là em ôm tôi, lâu lâu em còn bất ngờ hôn tôi, khiến tôi “đứng hình” mất mấy giây. Vậy mà giờ, em đã có người ôm ấp, che chở cho em rồi. Người ấy chủ động hơn tôi trong việc bày tỏ tình cảm với em, người ấy không để người con gái – là em, phải ôm lấy mình. Tôi về. Và đêm ấy, tôi khó ngủ hơn mọi ngày.

²²²²²²²²²²²²²²²²²²²

Sáng hôm sau, bỗng dưng Bảo Ngọc nhắn tin rủ tôi đến ăn sáng chỗ cô ấy làm. Tôi rất ngạc nhiên, nhưng rồi tôi cũng đến đó. Đích thân cô ấy phục vụ tại bàn tôi, tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Rồi cô ấy ngồi xuống đối diện tôi. Cô ấy nói những chuyện gì đó mà tôi không hiểu gì cả, nhưng vẫn phải làm ra vẻ hưởng ứng dù trong lòng thì nản lắm rồi. Tôi cố gắng ăn thật nhanh, cuối cùng thì tôi cũng ăn xong và kiếm được cái cớ bận việc nên phải về. Bảo Ngọc chào tạm biệt tôi một cách vui vẻ có chút gì đó hài lòng. Tối đó, Ngọc gọi điện, kêu buồn, rủ tôi đi ăn kem. “Ở đâu ra cái cô gái phiền phức thế này”. Hơi bực bội nhưng tôi (lại) nhận lời.

Bảo Ngọc ăn xong li kem thứ nhất, kêu thêm ly thứ hai, ăn  hết ly thứ hai, lại tiếp tục kêu thêm ly thứ ba, trong khi tôi còn đang giống như một con mèo liếm láp, nhấm nháp mãi chưa hết được một ly. “Quái lạ! hình như con gái khi buồn phiền thì việc ăn nhiều sẽ làm cho họ bớt buồn hay sao ấy?!”

- Sao Ngọc ăn nhiều quá vậy? – tôi buột miệng hỏi mà khi ngưng lại thì đã quá muộn và nhận ra rằng mình cực kì vô duyên.

- Buồn mà! – Ngọc tỉnh bơ đáp hình như không nghe hay không bận lòng đến ý xúc phạm trong câu nói vừa rồi của tôi.

Đêm ấy tôi nằm suy đi nghĩ lại về những hành động kì lạ của Bảo Ngọc ngày hôm ấy. Nhưng tôi chẳng nghĩ được gì.

12 ngày tiếp theo, những tin nhắn, và những cuộc gọi từ Bảo Ngọc vẫn đến với tôi đều đều mỗi ngày, mỗi buổi, khi thì rủ đi mua sách, lúc thì  đi dạo, có khi lại chỉ ngồi ở đâu đó nói chuyện linh tinh. Ngày thứ 13, im re, không một tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Bảo Ngọc. Đêm đó tôi lại phải nằm suy nghĩ về cái “sự kiện” đó. Sáng ngày thứ 14, vừa lúc tôi nghĩ thầm: “Chắc lại chán rồi chứ gì, chưa có gì nên cũng dễ quên thôi. Ôi! Thoát được một con bé phiền phức” thì tin nhắn đến từ Bảo Ngọc: ra quán café gần nhà tớ nhé!.

 “Ôi trời!”

Bảo Ngọc chọn một góc khuất ấm cúng, yên tĩnh, tôi vừa đặt mình xuống ghế, Bảo Ngọc đã nói ngay: “Bọn mình hẹn hò nha”. Cái quái gì thế này? Một lời tỏ tình sao? Một lời tỏ tình tỉnh bơ và lãng xẹt nhất mà tôi từng biết! Tôi không (dám) từ chối ngay, tôi bảo cô ấy rằng đêm nay tôi sẽ suy nghĩ và sáng mai sẽ trả lời. Bảo Ngọc đồng ý. Mới 5 giờ sáng, cô ấy đã léo nhéo đòi câu trả lời của tôi. Tôi đã suy nghĩ thật kĩ và đã có câu trả lời rồi nhưng tôi vẫn hẹn Bảo Ngọc ở quán cũ để trả lời.

-  Tuấn đã yêu một lần rồi, và đã chia tay, và giờ Tuấn thấy mình chưa thể yêu ai khác. Nhưng thực sự Tuấn cần một người con gái để chăm sóc và để bớt cô đơn. Chúng ta sẽ hẹn hò – như lời Ngọc nói hôm qua – chỉ là “hẹn hò” thôi, vì Tuấn không muốn bị ràng buộc bởi hai chữ “người yêu”. Sau này, có thể Tuấn sẽ yêu Ngọc, cũng có thể sẽ không yêu Ngọc. Ngọc có đồng ý không? 

- Okie, được thôi, Ngọc dễ tính mà.

Vậy là từ đó, tôi có một “người cặp kè”, mà không phải là có “một người yêu mới”. Chúng tôi đi ăn uống, đi công viên, chơi game, đi xem phim,…như bao cặp đôi bình thường khác. Một ngày nọ, Bảo Ngọc nói muốn đến nhà tôi để làm món Spaghetti cô ấy mới học được. Tôi đồng ý. Nhìn cái dáng cô ấy luộc mì, xào thịt, tôi thấy nhớ vô cùng người yêu cũ của tôi. Chúng tôi cũng đã làm món này, ngay tại nơi này nhưng cảm xúc của tôi lúc này không được như lúc đó. Rồi tôi nhớ đến những cuộc hẹn hò, những ngày đi chơi mà chúng tôi đã trải qua, những lúc ấy tôi thực sự hạnh phúc. Rồi không chịu đựng được nữa, tôi tâm sự hết với Bảo Ngọc. Rằng lúc này tôi cảm thấy rất nhớ người yêu cũ, rằng chúng tôi đã chia tay nhau vì lí do vớ vẩn của tôi, và những cảm xúc tôi chỉ có được khi ở bên cô ấy mà thôi,… Bảo Ngọc chẳng nói gì, chỉ ngồi yên lắng nghe. Tôi hỏi Bảo Ngọc giờ tôi phải làm sao. Bảo Ngọc nói ngay: Tuấn hỏi tại sao Ngọc muốn hẹn hò với Tuấn đi. “ Ừ nhỉ?! Sao tôi chưa bao giờ có ý định hỏi hay nghĩ đến chuyện này nhỉ?”

-          Vậy tại sao Ngọc lại muốn hẹn hò với Tuấn?

-          Tình cảm không có lí do, Ngọc không giải thích được, hehe.

-          Ừm! – “Lãng xẹt” – tôi tự nhủ.

Nghĩ  là vậy nhưng suốt cả ngày hôm đó tôi suy nghĩ, trăn trở mãi về câu trả lời đó của Bảo Ngọc. Vài ngày sau, Bảo Ngọc lại một lần nữa biến mất. Bí ẩn. Như cô ấy đã từng. Nên lần này tôi thấy bình thường, chẳng lo nghĩ gì cả. Đến chiều, điện thoại reo lên ầm ĩ như chưa từng được reo. “Biết ngay mà!”. Tôi hí hửng mở điện thoại ra. Trúng phóc, tin nhắn từ Bảo Ngọc:

Ra khỏi nhà, quẹo trái đến ngã tư thứ nhất, quẹo phải, đi thẳng đến ngã tư thứ hai quẹo trái, đi thẳng.

 “Cái gì nữa đây?” – tôi tự hỏi. Tôi nhắn tin hỏi lại Ngọc nhưng cô ấy không trả lời. Vừa tò mò muốn biết chuyện gì, vừa lo lắng vì nghĩ có thể Bảo Ngọc bị bắt cóc, cô ấy đang cố nhắn tin chỉ chỗ bị giam cho mình. Tôi đi theo lời chỉ dẫn đó. Đến nơi, nhận ra trước mặt mình là một đồng cỏ hoang không một bóng người, càng không thấy nơi này có chỗ nào giống chỗ để giam cầm một ai đó, tôi đâm hoảng, đang ngơ ngác nhìn quanh để tìm Bảo Ngọc, tôi hoảng hơn khi đột nhiên thấy người yêu cũ của tôi ở đằng sau, hình như cũng đang ngơ ngác tìm gì đó. Cô ấy chưa nhìn thấy tôi, tôi rón rén đến gần, sợ gây tiếng động to thì bọn bắt cóc sẽ phát hiện ra, tôi vỗ vai cô ấy:

-          Sao em lại ở đây???

-          Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa – cô ấy bị hoảng quá thì phải.

-          Suỵt! Anh, Hoàng Tuấn mà.

-          Ơ, ơ, sao anh lại ở đây. Mà ở đây là đâu vậy?

-          Em không biết đây là đâu mà sao lại đến đây?

-          Ơ. À, bạn trai em… nhắn tin chỉ đường cho em ra đây, nói là muốn cho em sự bất ngờ gì đó.

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Chợt thấy từ xa thấp thoáng bóng Bảo Ngọc và anh chàng Huy Tuấn lấp ló, vừa nắm tay nhau nhìn về phía chúng tôi vừa mỉm cười hạnh phúc. Tôi hiểu rồi. “Bọn này ranh mãnh thật!”

Tôi hét lên về phía hai người đó: “Chơi vầy kì nha, nhưng dù sao cũng cám ơn hai người!”. Rồi tôi nắm tay kéo em chạy đi trước khi em kịp hiểu chuyện. Em ngơ ngác chẳng hiểu gì cả, em gạt tay tôi ra:

-           Anh làm gì vậy?

-          Em à, giờ anh có thể yêu em mà không phải lo ngại chuyện gì rồi. Tình yêu không thể giải thích được, cũng như em không thể đưa ra lí do vì sao em yêu anh – câu hỏi mà bấy lâu nay anh cứ tự hỏi và tự trả lời một cách tiêu cực để rồi làm khổ anh và em. Anh cần em. Giờ thì anh không thể sống thiếu em được.

Em rưng rưng nước mắt . Tôi ôm chặt lấy em:

-          Đừng khóc mà, mình làm lại từ đầu em nhé!.

²²²²²²²²²²²²²²²²²²² 

Trích Nhật kí của “Người yêu cũ của Hoàng Tuấn”:

Có một điều mà anh sẽ không bao giờ biết được.

Khi anh ôm chặt lấy em ở bãi đất trống đó, em đã cười một cách ranh mãnh: “Trí nhớ của anh kém quá, anh không nhớ rằng đây là khu nhà thơ mộng mà anh đã tỏ tình với em cách đây ba năm. Chỉ có điều nay nó không được thơ mộng như trước nữa. Bây giờ anh lại nói yêu em một lần nữa ở đây, em cảm thấy chúng ta đang bắt đầu lại từ nơi ta đã bắt đầu”. Chỉ nghĩ vậy thôi, em không thể nghĩ thêm được gì nữa. Em rất muốn được ở trong vòng tay của anh như thế này. Và em lại tiếp tục say trong vòng tay của người duy nhất mà em yêu. Chứ không phải là người đầu tiên.

2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét