Tôi nằm ngủ trên giường với một đống gấu bông, cửa sổ chỉ hơi he hé, vậy mà tôi cảm nhận được rõ ràng từng cơn gió lạnh buốt thốc vào người. Vậy cũng đủ cho tôi biết, mùa đông đã đến. Người tôi lạnh run lên, trái tim tôi cũng lạnh căm, mà không những thế, nó còn đau nhói và tê tái. Bàn tay tôi không còn ấm áp vì không còn bàn tay Thiên nắm lấy để sưởi ấm cho tôi, đôi mắt sưng húp vì khóc, chỉ vì Thiên. Giờ tôi mới cảm nhận được nỗi cô đơn, giá rét của mùa đông, khi không có người mà tôi yêu thương bên cạnh. Chính xác là tôi và Thiên đã giận nhau 1 tuần 5 ngày. Suốt ngần ấy thời gian không nói chuyện, không cười, thậm chí là không thèm nhìn mặt nhau đến một lần. Mà lý do giận nhau thì cũng chẳng có gì là quá sức ghê gớm, chẳng đủ để làm cho Việt Nam và Mỹ đánh nhau ấy chứ nói gì đến chết người. Tại lỗi của cả hai, ừ thì cũng phải thừa nhận là lỗi do tôi trước, nhưng dù gì nói chung thì cũng tại cả hai đứa khìn.