Thứ Hai, 30 tháng 12, 2019

[Review phim] "Nhà tù Shawshank" (1994)

Hôm nay xem một bộ phim có tên "Nhà tù Shawshank" (The Shawshank Redemption) (1994)

Phim dài hơn 2 tiếng, lý do mình coi là vì mình đang chán đời và mình lên google search cụm từ "Phim cho người đang chán đời" (thề :)))))). Chọn đại một link đầu tiên, chọn đại phim đầu tiên trong list. Và thế là xem.

Nội dung xoay quanh anh chàng trẻ tuổi tên Andy làm phó tổng giám đốc một ngân hàng, có vợ ngoại tình với người đàn ông khác và hai người đó bị giết, mọi bằng chứng tại hiện trường đều chỉ ra Andy là thủ phạm, Andy bị kết hai án tù chung thân tại nhà tù Shawshank. Từ đó đến hết phim là diễn ra trong nhà tù.

Cố gắng để hiểu được thông điệp mà người làm phim muốn truyền tải, hừmmmm .... sao nhỉ?

Hãy luôn trau dồi cho bản thân để trở thành một người có giá trị dù ở bất kì nơi đâu. Như Andy, dù trong hoàn cảnh ngục tù, với kiến thức uyên bác về ngân hàng, tài chính, không khó để Andy trở nên có giá đối với cai ngục và giám đốc nhà tù, vì Andy giúp bọn họ trốn thuế, rửa tiền,....

Việc học không bao giờ là thừa, học thì ''không bổ ngang cũng bổ dọc", như Andy hiểu biết rộng về địa chất, cờ vua, điêu khắc, địa lý... nên mới có thể đưa ra chính xác những gì cần phải làm để có thể đào một đường hầm ngay trong phòng giam trong 20 năm để một ngày được đào tẩu thành công, trở lại cuộc sống tự do.

Sự an toàn là tốt, nhưng an toàn trong một thời gian quá dài khiến ta dễ đánh mất bản năng sinh tồn. Như lão già Brooks đã ở trong tù vài chục năm (người ta nói "dành cả thanh xuân ở trong tù"), quá quen với cuộc sống yên ả và khép kín trong tù, đến tuổi gần đất xa trời, khi biết tin mình sắp được ân xá, lại sợ hãi muốn trốn tránh việc được tự do. Và khi được ra tù, ông lão tội nghiệp không thể hòa nhập lại được với xã hội, không thể bắt kịp với nhịp sống hiện tại, cuối cùng lại chọn con đường chết trong cô độc và sợ hãi. 

Người ta thường khuyên đừng nên bỏ cuộc, hãy kiên trì. Nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng mù quáng làm hoài làm mãi một điều mà mình thất bại hoài. Một chàng trai trẻ chừng 20 tuổi đã ra tù vào tội từ năm 13 tuổi vì lý do trộm cắp, Andy khuyên chàng trai rằng: "Cậu ăn trộm cũng không tốt lắm đâu, nên suy nghĩ về việc làm nghề khác đi". Thật là một lời khuyên sáng suốt. Việc gì chúng ta làm không tốt, làm hoài không tiến bộ, thì hoặc là ta nên tìm cách khác hiệu quả hơn để cải thiện kết quả, hoặc là ta nên tỉnh táo nhận ra đó không phải là thứ phù hợp với mình. Từ bỏ đúng lúc cũng là một thành công.

Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2019

Sau Chia Tay

Cảm giác sau khi chia tay một người mà trong lòng vẫn còn yêu thì như thế nào?

Tôi thật sự rơi vào khủng hoảng, cảm thấy chán chường mọi thứ, không một thứ gì hay một ai có thể khiến tôi thấy tốt hơn.

Đó thực sự là một người hoàn hảo với tôi về mọi mặt.

Chúng tôi yêu nhau. Chúng tôi hiểu nhau.

Tôi chưa từng yêu một người theo cách trưởng thành đến thế. 

Tôi thích những cuộc trò chuyện hàng ngày về mọi thứ diễn ra trong cuộc sống của nhau, thích cái cách chúng tôi quan tâm nhau - tinh tế và giản dị.

Chúng tôi luôn tìm ra điểm đáng yêu và đáng quý của đối phương để đối đãi một cách tôn trọng và trân quý.

Chúng tôi chẳng bao giờ cãi vã hay giận hờn vô cớ.

Chúng tôi tin tưởng nhau và tin vào những điều tốt đẹp.

Người ấy làm cho tôi tin rằng vẫn còn đâu đó một tình yêu trong sáng, chân thành và đẹp đến như vậy.

Nhưng cuộc sống dường như không cho ta điều mà ta khao khát, chúng tôi vẫn không thể đến được với nhau, dù cho hàng ngàn hàng vạn lần chúng tôi rất muốn điều đó. Có người vẫn nói "chỉ cần muốn là sẽ được", nhưng không, tình yêu thì không nên là sự gượng ép. Tôi không thể cố gắng chiếm đoạt tình yêu, tôi không thể khiến người ta trở nên miễn cưỡng trong một mối quan hệ, tôi không thể cứ thế lao vào một tình yêu mà biết trước kết cục sẽ đau khổ cho cả hai (hay cả ba, và thậm chí nhiều người hơn thế).

Sau cái ngày chúng tôi chia tay, tâm trí tôi trở nên trống rỗng và tâm hồn tôi cực kì mong manh, chỉ một lời nói cũng đủ để trái tim tôi tan vỡ. Tôi sợ phải ra ngoài đường, sợ phải nhìn thấy mọi người tay trong tay hạnh phúc, sợ nhìn thấy những cặp đôi âu yếm, hò hẹn, đưa đón nhau. Tôi càng sợ khi phải truy cập vào mạng xã hội, nơi đó người ta đăng những status tình cảm, những hình ảnh hạnh phúc về tình yêu, lại càng sợ hơn khi đọc những bài viết về nỗi buồn và nỗi đau trong tình cảm. 

Tôi lạc lối. Tôi thực sự chỉ muốn một mối quan hệ bền vững, cần một người đồng hành, để tôi yên tâm vững bước trên con đường tương lai. Nhưng sao tôi không gặp được người cần gặp? Tôi trách cuộc đời tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Đâu phải tôi không đủ tốt? Đâu phải tôi không đủ giỏi? Có lẽ tôi thiếu chút may mắn, chút duyên, chưa có duyên gặp được người cần gặp. Chẳng biết phải đợi đến bao giờ, tôi cảm thấy cằn cỗi từng ngày vì chờ đợi.

Tôi nhớ người. Nhớ mọi thứ ở người. Tôi mong muốn được sống lại những ngày hạnh phúc xưa, khoảng thời gian dù ngắn ngủi nhưng tôi được thật sự sống và được yêu thương.