Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2019

Sau Chia Tay

Cảm giác sau khi chia tay một người mà trong lòng vẫn còn yêu thì như thế nào?

Tôi thật sự rơi vào khủng hoảng, cảm thấy chán chường mọi thứ, không một thứ gì hay một ai có thể khiến tôi thấy tốt hơn.

Đó thực sự là một người hoàn hảo với tôi về mọi mặt.

Chúng tôi yêu nhau. Chúng tôi hiểu nhau.

Tôi chưa từng yêu một người theo cách trưởng thành đến thế. 

Tôi thích những cuộc trò chuyện hàng ngày về mọi thứ diễn ra trong cuộc sống của nhau, thích cái cách chúng tôi quan tâm nhau - tinh tế và giản dị.

Chúng tôi luôn tìm ra điểm đáng yêu và đáng quý của đối phương để đối đãi một cách tôn trọng và trân quý.

Chúng tôi chẳng bao giờ cãi vã hay giận hờn vô cớ.

Chúng tôi tin tưởng nhau và tin vào những điều tốt đẹp.

Người ấy làm cho tôi tin rằng vẫn còn đâu đó một tình yêu trong sáng, chân thành và đẹp đến như vậy.

Nhưng cuộc sống dường như không cho ta điều mà ta khao khát, chúng tôi vẫn không thể đến được với nhau, dù cho hàng ngàn hàng vạn lần chúng tôi rất muốn điều đó. Có người vẫn nói "chỉ cần muốn là sẽ được", nhưng không, tình yêu thì không nên là sự gượng ép. Tôi không thể cố gắng chiếm đoạt tình yêu, tôi không thể khiến người ta trở nên miễn cưỡng trong một mối quan hệ, tôi không thể cứ thế lao vào một tình yêu mà biết trước kết cục sẽ đau khổ cho cả hai (hay cả ba, và thậm chí nhiều người hơn thế).

Sau cái ngày chúng tôi chia tay, tâm trí tôi trở nên trống rỗng và tâm hồn tôi cực kì mong manh, chỉ một lời nói cũng đủ để trái tim tôi tan vỡ. Tôi sợ phải ra ngoài đường, sợ phải nhìn thấy mọi người tay trong tay hạnh phúc, sợ nhìn thấy những cặp đôi âu yếm, hò hẹn, đưa đón nhau. Tôi càng sợ khi phải truy cập vào mạng xã hội, nơi đó người ta đăng những status tình cảm, những hình ảnh hạnh phúc về tình yêu, lại càng sợ hơn khi đọc những bài viết về nỗi buồn và nỗi đau trong tình cảm. 

Tôi lạc lối. Tôi thực sự chỉ muốn một mối quan hệ bền vững, cần một người đồng hành, để tôi yên tâm vững bước trên con đường tương lai. Nhưng sao tôi không gặp được người cần gặp? Tôi trách cuộc đời tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Đâu phải tôi không đủ tốt? Đâu phải tôi không đủ giỏi? Có lẽ tôi thiếu chút may mắn, chút duyên, chưa có duyên gặp được người cần gặp. Chẳng biết phải đợi đến bao giờ, tôi cảm thấy cằn cỗi từng ngày vì chờ đợi.

Tôi nhớ người. Nhớ mọi thứ ở người. Tôi mong muốn được sống lại những ngày hạnh phúc xưa, khoảng thời gian dù ngắn ngủi nhưng tôi được thật sự sống và được yêu thương. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét