Vào đầu tháng 10/2019, công ty có tổ chức cho nhân viên một chuyến team
building, nhưng thực chất là một khóa huấn luyện 2 ngày 3 đêm. Kiểu như là,
công ty "gửi" nhân viên đi vô một học kì quân đội để rèn giũa ấy.
Theo mình thì việc này rất ý nghĩa, mình đánh giá rất cao về tư tưởng, tầm
nhìn, tư duy của công ty về việc "dám" đầu tư tiền bạc - thời
gian - công sức nhiều như vậy cho việc nâng cao chất lượng nhân sự.
Như trong cuốn
sách "Nhà giả kim" mà mình đã đọc: "Khi ta toàn tâm toàn ý mong muốn một điều gì thì cả vũ
trụ sẽ chung sức để ta đạt được điều đó". Mình
đã mong ước được tham gia một khóa huấn luyện như thế này từ lâu lắm lắm rồi,
hồi còn là sinh viên năm nhất, tức là cũng 6 năm rồi đó. Mình lúc nào cũng muốn
sẽ để dành tiền để tham gia một khóa học tên là "Sống và Khát
vọng" ở công ty TGM (cty mà mình đã học các khóa kỹ năng sống
cũng như thực hiện sinh trắc vân tay ở đó). Đó là khóa huấn luyện thông qua
các hoạt động thể chất để tác động thay đổi tinh thần, tư duy, thái độ. Hai
ngày ba đêm, xịn lắm, nên mắc lắm, hồi đó là 6 triệu, giờ hình như cũng lên cỡ
10 triệu rồi. Vậy mà, cuối
cùng đợi 6 năm lại được tham gia miễn phí chả mất đồng nào 😇 Dù
chất lượng thì không bằng nhưng không sao, 3 triệu
làm sao so được với 10 triệu 😂
Nói chung, về chuyến
đi này, ngoài việc phàn nàn về sự bất tiện, dơ dáy thì mình hài lòng với những
kết quả đạt được. Mình có sự thay đổi cần thiết sau chuyến đi.
Có một hoạt động yêu cầu
phải đi gặp từng người trong team và hỏi người đó 2 câu hỏi:
- Trong mắt bạn, tôi là người như thế nào?
- Tôi cần thay đổi gì để tốt hơn cho bản thân tôi và cho tổ chức của chúng ta?
Mình đã lần lượt hỏi
đủ 13 người trong đội của mình, và câu trả lời nhận được khiến mình cũng khá
bất ngờ. Hầu hết câu trả lời của mọi người cho câu 1 là mình "sống
nội tâm, thú vị, có vẻ cởi mở dễ chia sẻ với người lạ nhưng để nói những chuyện
thầm kín sâu sắc hơn thì chỉ chia sẻ với rất ít người, khó gần nhưng nếu đã gần
thì sẽ là một người rất khác so với vẻ bề ngoài",.. vân vân.
- Trong đó còn có một anh nói là "mình quản lý cảm xúc rất tốt".
- Và có một anh bên team khiếu nại, anh đó để ý các case khiếu nại mình xử và nói là "trong tất cả những bạn xử lý khiếu nại, anh thấy em làm có tâm nhất, cẩn thận, chỉn chu nhất" (vui hơm).
- Anh A còn nhận xét "có vẻ như từ khi về team, bạn ít chia sẻ hẳn, khép kín hẳn so với hồi còn trong thời gian training" (chuẩn ghê dù ảnh không hề ngồi làm việc gần mình).
- Anh L team khiếu nại thì "ấn tượng xấu" về mình vì trả case và không xử lý cho ảnh😆 Gắt ghê :))
- Chị T bên team Call Center thì lại bảo là để ý mình từ khi mình ngồi ở mặt tiền, trong số những người ngồi đó thì chị ấy lại rất muốn đến bắt chuyện và làm quen với mình nhưng tất nhiên là không dám rồi. Tình cờ có hôm mình lại chạy tới hỏi chị ý về nghiệp vụ, thế là chị ấy thấy thật là có duyên, chị ấy nghĩ là nếu có dịp gặp lại, nhất định chị ấy sẽ nói chuyện với mình và kể mình chuyện này. Vậy mà vô tình hữu ý sao đó, trong chuyến đi này, mình và chị ý lại chung đội với nhau, được nói chuyện cùng nhau và chị ý đã kể mình nghe câu chuyện này.
- Anh H bên nhân sự thì nói ấn tượng đầu tiên về mình là cảm giác "quen quen", không phải kiểu giống người quen mà kiểu như là nghe giọng mình rồi nghe những chia sẻ của mình về việc đọc sách này kia, ảnh bảo ảnh có cảm giác mình cũng sống trong một xóm đạo như ảnh (và đúng thiệt), còn mình nói mình có cảm giác ảnh giống một tu sĩ, mà hóa ra là đúng thật luôn, vì ảnh từng đi tu 3 năm nhưng không thành.
Đến câu hỏi thứ 2, hầu
hết mọi người đều khuyên mình: "Chủ động giao tiếp với mọi
người hơn, nói nhiều hơn, làm quen nhiều hơn, thân thiện hơn". Anh A
thì khuyên mình "không cần phải chia sẻ quá nhiều, chỉ cần chia sẻ với
ĐÚNG người". Ừ, trong môi trường làm việc này thì việc chọn đúng người để chơi,
nói chuyện, tâm sự thì thật sự là một thách thức lớn đấy. Nên mình rất ấn tượng với lời khuyên của ảnh, vì nó đúng.
Sau khi kết thúc hoạt
động trên, thầy (bác huấn luyện viên tự xưng là thầy) mời 3,4 người
lên phát biểu cảm nghĩ. Sau 2 năm kể từ khi rời ghế trường học,
hôm đó là lần đầu tiên mình quay trở lại việc nói trước đám đông. Mình đã đứng
trước tập thể công ty, các anh chị huấn luyện viên và ban tổ chức (có cả phó giám
đốc nhân sự và trưởng phòng đào tạo), và dõng dạc nói rằng tất cả mọi người
trong hoạt động vừa rồi đều nhận xét mình "khó tính, khó gần, ít nói, ít
chia sẻ,...", và hầu hết mọi người đều khuyên mình nên chủ động giao lưu,
nói chuyện nhiều hơn. Mình cũng thật thà nói rằng ngay từ đầu mình bị ép đi
tham gia chương trình này, đáng lẽ 2 ngày cuối tuần mình được nghỉ ngơi, đi chơi
với người yêu với bạn bè, nhưng khi đến đây rồi thì mình đã phát hiện được mục
đích của mình là gì. Mình đã chia sẻ thật lòng rằng mình đã bị mất kết nối, mình
không thể hòa nhập được, rồi mình đã cam kết trước toàn thể cty rằng mình sẽ cố
gắng kết nối lại với mọi người. Chắc chắn mình chưa thể nào kết nối được ngay
với tất cả mọi người, nhưng ít nhất mình đã giao tiếp và kết nối được với 13,
14 con người trong đội nhỏ của mình, những con người đã cùng tham gia hoạt động
với mình trong suốt 3 ngày, và mình cam kết sẽ duy trì và phát triển sự kết nối
với những người này.
Trước khi tới chuyến
đi này, cách đó khoảng 3 tuần, mình đọc cuốn sách tên là "Đừng bao
giờ đi ăn một mình". Nội dung chủ yếu là "đừng bao giờ nghĩ rằng
mình có thể sống một mình trên thế giới này", 'mọi thứ đều có liên quan
với nhau", "sự khác biệt giữa người thành công và kẻ thất bại là mối
quan hệ", càng có nhiều mối quan hệ thì càng dễ thành công. Mình ngộ ra,
dù giỏi giang, dù làm tốt đến mấy thì mình vẫn là một đứa mãi loay hoay trong
cuộc sống và không có thành tựu nào vượt bậc, chỉ là vì mình không có sự
kết nối. Mình quá độc lập, mình quá khép kín, mình không chú tâm xây dựng
và gìn giữ các mối quan hệ. Mình luôn nghĩ mình có thể sống một mình, vui -
buồn một mình, sướng - khổ một mình, tự làm mọi thứ một mình. Mình luôn tự cho
rằng loài người là một vòng tròn to to, còn mình là một vòng tròn nhỏ nhỏ đứng
xa xa loài người, mình không liên quan gì đến loài người. Cuối cùng thì vòng
tròn mình tạo ra sẽ siết ngạt mình, mình sẽ chết trong cô độc. Sau cuốn sách
đó, mình hiểu rằng mình phải kết nối lại với cuộc sống, với con người. Mình ý
thức sâu sắc được rằng nếu mình muốn đạt được những mục tiêu to lớn mà mình đặt
ra, mình phải thay đổi quan điểm của mình về các mối quan hệ. Thật sự phải tìm
cách kết nối và thật sự phải quan tâm đến việc tạo dựng, vun vén cho các mối
quan hệ tốt đẹp.
Một hoạt động mà mình
cũng nhớ nhiều nhất, là buổi tối trời mưa không thể đốt lửa trại, thầy cho tất
cả mọi người ngồi "yoga - thiền", tĩnh lặng, tối, có ánh nến lung
linh, tiếng nhạc không lời, thầy thì đọc những lời chia sẻ, phân tích, truyền
động lực, gợi suy nghĩ,.... đọc liên tục khoảng 10 - 15 phút (ngồi tê cả chân).
Sau đó thầy lại mời một số bạn phát biểu cảm nghĩ về hoạt động vừa rồi. Và mình
lại xung phong phát biểu. Mình nói trong tất cả những câu thầy đọc, mình chỉ
nhớ được duy nhất một điều - điều mà mình cho là ảnh hưởng lớn nhất tới mình
nên mình khắc cốt ghi tâm. Thầy nói: "bạn là một chiến binh mạnh mẽ, từ
250 ngàn tinh binh". Mình chia sẻ rằng trong những lúc khó khăn của cuộc
sống, những khi gặp thất bại, mình thường đổ lỗi cho ba mẹ mình, mình thầm
trách ba mẹ tại sao lại sinh ra mình, mình đâu hề muốn được sống trên đời này
đâu, vì mình thấy khổ quá. Nhưng khi nghe thầy nói câu đó, mình vỡ lẽ ra một
điều rằng:
Mình, mình chính là đứa hiếu chiến nhất, mạnh mẽ nhất, khôn ngoan nhất, ham muốn được tượng hình nhất trong số 250 ngàn đứa tinh trùng đó, mình là đứa chủ động đón nhận dinh dưỡng qua nhau thai của mẹ (nếu không muốn sống thì mình đã chẳng ăn uống lúc đó làm gì), rồi 9 tháng 10 ngày sau cũng chính mình là đứa đạp bụng mẹ để đòi chui ra, rồi khi ra khỏi bụng mẹ, mình khóc to tướng lên cho mọi người biết "này tôi đã ra đời đấy". Vậy đấy, đứa nào là đứa đòi sống? Đứa nào muốn ra đời? Vậy mà trách ai? Chính bản thân là đứa đòi được sống, được thành người, ngay từ khi chỉ là một cái gì đó rất nhỏ bé trong cõi tâm linh vũ trụ. Mình đã nhận ra như vậy. Thế thì, phải tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình thôi.
Sau chuyến đi này mình chỉ nhớ được như vậy thôi, mình
không thể nhồi nhét được tất cả mọi thứ mình được học, nhưng có lẽ đến một lúc
nào đó cần thì những kiến thức còn lại cũng sẽ được nhớ ra. Không sao.
Sau chuyến đi này, mình
biết tên biết mặt được nhiều người trong cty hơn. Mình sẽ không phải thờ
ơ bước qua như những người xa lạ. Mỗi sáng bước vào công ty, mình có thể cười
tươi và chào tên của những anh/chị/mình/bạn mới (bắt đầu từ sáng nay mình đã
làm được rồi). Mục đích của mình là kết nối mà, mình đã bắt đầu kết nối được 5,
10, 15 người, nghĩa là mình đã có tiến bộ so với trước đây chẳng thèm làm quen
hay tiếp xúc với ai cả. Chỉ cần cảm nhận được sự tiến bộ, mình sẽ có động lực
để tiếp tục duy trì.
Mình còn cảm thấy có một
số người đã nhìn mình với ánh mắt khác. Ví dụ như chị N đã nhìn mình với ánh
mắt thân thiện hơn, bé A cũng bắt đầu bớt khoảng cách với mình hơn.
Mình hiểu rằng không
phải mình không thành công vì mình kém cỏi hay vì mình thiếu điều kiện, chỉ đơn
giản là mình quá khép kín mà thôi. Mình thích đàn hát nhưng không chịu tham gia
câu lạc bộ, mình thích thể thao nhưng không đi tập ở sân vận động, mình thích
đọc sách nhưng không muốn đến hội sách, mình thích tiếng Anh nhưng không ra
công viên bắt chuyện với Tây, mình thích chụp ảnh nhưng cũng chỉ nằm vùng trong
group Hội nhiếp ảnh chứ không bao giờ ra ngoài tham gia các buổi chụp hình của
Hội. Mình cứ thích làm mọi thứ một mình, nên chẳng có thứ nào đạt được kết quả
vượt trội cả.
Bây giờ thì, mình đã
khám phá được bí kíp tiếp theo để đạt được những mục tiêu của mình, điều mình
cần là thực hiện những điều mình đã biết mà thôi. Có lẽ sẽ lại
mất rất lâu nữa.
- Khi mình muốn tìm hiểu bản thân, mình mất 1 năm để có thể bắt đầu (chỉ mới là bắt đầu thôi), và mình đã mất tới 3 năm tiếp theo để có thể khám phá và hoàn toàn hiểu bản thân, chấp nhận và yêu thương bản thân.
- Khi mình muốn khỏe mạnh, cứ bắt đầu tập thể dục một thời gian thì mình lại bỏ. Mất đến 3 năm để bắt đầu được thói quen tập thể dục. Và 2 năm tiếp theo để biến nó thành một thói quen không được bỏ.
- Khi mình muốn chơi được đàn guitar (chơi được thôi nhé chưa phải chơi giỏi), mình cũng tập được một thời gian ngắn xíu lại bỏ. Mất đến 4 năm để bắt đầu tập đàn và có thể biết chơi như bây giờ.
Và còn nhiều, nhiều
thứ khác nữa có một quá trình hết sức chậm: Nhận thức -> Muốn -> Bắt đầu
làm -> Duy trì
Mọi thứ rất chậm,
nhưng không sao, chậm còn hơn không bao giờ.
Mình sẽ luôn cố gắng
tốt hơn chính mình của ngày hôm qua.
Mỗi ngày, dù chỉ học
được một điều gì đó rất nhỏ, dù chỉ tiến được một bước nhỏ xíu tới ước mơ của
mình thôi, thì mình cũng sẽ vui rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét