Thứ Ba, 19 tháng 10, 2021

Sài Gòn bao nhiêu đèn đỏ

"Sài Gòn bao nhiêu đèn đỏ" là một bản tình ca buồn, rất buồn về cuộc chia tay của hai người yêu nhau. Tác giả không nói lý do họ chia tay, chỉ biết là, đêm hôm đó khi chở cô gái trên xe mình, chàng trai đề nghị "mỗi khi dừng đèn đỏ, mình lại hôn nhau nhé em, hạnh phúc hôm nay để rồi chia tay"

Mình cũng từng trải qua vài lần như thế. Chúng mình nói chia tay, rồi mình chở họ về, có thể đó là lần cuối được ngồi cùng nhau trên một chiếc xe và đi trên những con phố đông người của Sài Gòn, cảm giác đầy đớn đau và tiếc nuối. Đoạn đường đêm đó, mình ước không bao giờ có điểm dừng.


Thứ Hai, 18 tháng 10, 2021

Tình yêu là những khoảnh khắc

"Tình yêu là những khoảnh khắc"

Đọc đâu đó câu như vậy, ngẫm nghĩ lại thì thấy rất đúng.

Ta yêu ai đó từ một hoặc nhiều khoảnh khắc. Có thể là khoảnh khắc bỗng dưng thấy người đó cười thật xinh, có thể là lúc người ấy giúp ta một việc gì đó, có thể là khi hoàn cảnh đưa đẩy ta phải cùng nhau vượt qua một giai đoạn khó khăn nào đấy (Trên phim đầy, mấy đứa ghét nhau như chó với mèo, nhưng vô tình bữa đó đang đứng chung với nhau tự dưng xảy ra thảm họa thiên tai gì đó, buộc phải cùng nhau cố gắng để sinh tồn xong cuối cùng kiểu gì cũng yêu nhau).

Chủ Nhật, 17 tháng 10, 2021

Save the day

Anh từng hỏi, "lần gần đây nhất em cảm thấy hạnh phúc là khi nào?"

Em trả lời là lần sinh nhật em. Vậy thì lâu quá rồi, hơn nửa năm trước rồi.

Nếu sắp tới có ai đó hỏi em câu tương tự, anh mong em sẽ trả lời là ngày hôm nay.

Thứ Tư, 13 tháng 10, 2021

Chông chênh cuối thu

Chợt nhận ra trời nắng làm cho đỡ buồn hẳn. Mấy ngày mưa u ám thật tình là chịu không nổi. 

Ngồi làm việc trong nhà nhìn ra ngoài cửa thấy nắng đẹp gió mát thích quá thật lòng là lại muốn chạy ra ngoài đường chơi. Hết mùa thu mất rồi. Không nhớ đã bao lâu rồi chưa được chạy dưới buổi sáng nắng nhẹ để đi làm và cũng quá lâu rồi không được hòa vào dòng người tan ca khi chiều tà. Nhớ những buổi cafe sớm mai, đắm mình vào cuốn sách hay và chiếc sổ nhỏ.

Đi qua một mùa dịch nặng nề, nhiều thứ đã đổi khác, sức khỏe, công việc, con người trong công việc, tài chính, các mối quan hệ, và tính khí cũng bị ảnh hưởng theo. Bản thân cần lắm một sự cân bằng, để thấy đời đừng chênh vênh nữa.

Thứ Ba, 12 tháng 10, 2021

[Thơ] Em ơi em

Em ơi em, Sài Gòn hết giãn cách

Mình nối lại những tháng ngày xa cách

Chỉ thấy nhau qua màn hình điện thoại

Dẫu thấy nhớ chẳng thể tìm đến nhau


Em ơi em, Sài Gòn thôi đớn đau

Nắng đã về sau chuỗi ngày u tối

Hàng mi ướt sẽ sớm được hong khô

Nỗi nhớ nhau sẽ mau được lấp đầy


Em ơi em, Sài Gòn giờ đẹp lắm

Chẳng nhờ đèn, hay góc phố xa hoa

Sài Gòn đẹp, vì có em ở đó

Nơi bình yên giữa thành phố bộn bề

Chủ Nhật, 10 tháng 10, 2021

Anh cần phải biết sợ mất em

Người ta nói sống trên đời thì đừng sợ hãi quá nhiều, vì càng sợ điều gì thì điều đó sẽ càng hay xảy ra, và cũng vì nếu cứ tập trung vào nỗi sợ thì ta sẽ bỏ lỡ những điều vui vẻ khác. Nhưng có những thứ chúng ta nên biết sợ, nỗi sợ giữ cho con người sống sót, bởi khi biết sợ hậu quả ở tương lai thì con người mới biết cẩn trọng trong hiện tại.

Anh rất sợ mình sẽ bỏ quên em đâu đó giữa cuộc đời chỉ vì mải mê công việc hay đắm chìm vào các thú vui, những mối quan hệ xã hội khác. Anh biết em là cô gái trưởng thành, không còn nhõng nhẽo lúc nào cũng bắt anh phải kề cạnh hoặc nhắn tin, gọi điện mỗi giờ một lần. Là người con gái hiểu chuyện, em luôn thông cảm khi anh ít dành thời gian cho em, em hiểu anh cũng cần phải tập trung cho sự nghiệp, cần không gian riêng cho bản thân và những mối quan hệ khác, có nhiều thứ phải bận tâm

Thứ Bảy, 9 tháng 10, 2021

Cách để giết người không cần vũ khí

Muốn giết một người có khi không cần đến vũ khí. Chỉ cần tách biệt anh ta ra khỏi xã hội, loại bỏ anh ta khỏi cộng đồng, hoặc không coi anh ta là một con người nữa. Sự đứt gãy kết nối xã hội sẽ khiến anh ta chết dần chết mòn.

Hồi 18 tuổi, lần đầu tiên (và duy nhất) học về Triết học Mác - Lênin, đến giờ mình không nhớ và không hiểu được gì hết, ngoại trừ câu:

"Bản chất con người là tổng hòa các mối quan hệ xã hội". 

Thứ Sáu, 8 tháng 10, 2021

Chuyện chúng tôi, chuyện chúng ta

Sau nửa năm trời dài đằng đẵng chỉ có thể nói chuyện với nhau qua màn hình điện thoại, vào hôm nay, khi Sài Gòn nới lỏng giãn cách, cuối cùng chúng tôi cũng gặp nhau, lần đầu tiên. 

Đây là mối tình kì lạ và đặc biệt nhất cuộc đời tôi. 

Tôi nói thích em, chẳng vì lí do cụ thể nào mà em có thể thấy hợp lí. 

Chủ Nhật, 3 tháng 10, 2021

Về việc viết

Trước đây (từ cấp II đến Đại học), trong mắt bạn bè thì mình là đứa viết rất nhiều và rất hay, đến mức nếu hơi lâu mình không viết gì thì các bạn sẽ hỏi thăm "ủa sao lâu rồi không thấy mày đăng gì vậy". Mọi người thường động viên mình "sau này hãy viết sách nhé", "mày mà ra sách tao nhất định sẽ ủng hộ". Mình chẳng nhớ hồi đó đã viết gì mà mọi người cứ bảo là hay, vì Blog Yahoo!360 đã bị xóa sổ rồi, còn trên Facebook thì có một giai đoạn mình "lên cơn" nên unfriend hết và xóa hết mọi thứ đã viết, mình thật tiếc vì không còn có thể nhìn lại mình đã từng bộc bạch những điều gì và như thế nào. 

Tuy sau đó mình vẫn tiếp tục viết, nhưng những người bạn mới trên Facebook của mình (chủ yếu là đồng nghiệp) không hiểu được mình viết gì, lại hay cười cợt chế giễu về nội dung mình chia sẻ, hoặc chỉ đơn giản là vào ô bình luận gõ 2 từ "dài quá". Mình biết là họ không có ý xấu, chỉ là họ ... vừa nông cạn vừa vô duyên thôi, nhưng cũng vì thế mình không viết nữa. Cho đến khi tìm được cách viết trên blogspot như này, mình như tìm lại được chính bản thân, mình lại tiếp tục vùng vẫy giữa đại dương chữ nghĩa, thỏa thích diễn đạt những cảm xúc và suy nghĩ của bản thân thành câu chữ rõ ràng, vô tư kể lể về những thứ mình đã trải qua.