Hai ngày cuối tháng 7 vừa rồi tôi lại có dịp đi máy bay ra Đà Nẵng. Khoảnh khắc ngồi trên ôtô từ nhà đến sân bay, tôi được thấm thía nỗi buồn trong bài hát "Cảm ơn người đã rời xa tôi" của Phạm Hồng Phước, một bài hát đã cũ mà tôi vẫn thường nghe.
"Từ công ty về nhà anh thấy tim mình rất đauTừ nhà ga đến sân bay anh vẫn không thể ngừng suy nghĩDù ở nơi đâu hoặc làm chi, anh thấy tim mình vẫn đau lắmTrời ngoài kia còn mưa như thếRơi hắt hiu buồn"
Trên đường đến sân bay, tôi không thể ngừng suy nghĩ về người. Nhà của người cũng nằm trên đường ra sân bay, tôi cảm giác mình được ở rất gần người, nhưng thực tế lại rất xa. Tôi từng có chuyến đi Đà Nẵng cùng với người, nhiều kỷ niệm vẫn còn được tôi trân trọng giữ gìn nơi tim. Bây giờ tất cả mọi thứ lại khiến tim tôi đau quá.
Tôi mở email, trong phần "Bản nháp" vẫn còn một email tôi chưa kịp gửi cho người. Đáng buồn thay, đó là email mà tôi định nói tôi yêu người, sau nhiều năm chần chừ không dám nói. Có lẽ vũ trụ muốn ngăn cản điều này xảy ra, chỉ đơn giản thế thôi. Vũ trụ to lớn hơn tôi và biết điều gì là tốt hơn cho tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét