Bài viết làm quen

Bài viết làm quen

Xin chào, Mình là Thanh. Rất vui khi bạn ghé thăm blog này. Mình đã mất khá nhiều thời gian để suy nghĩ xem nên giới thiệu thế nào về bả...

Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2025

[Cảm phim] Tiểu yêu quái núi Lãng Lãng

Mình tình cờ xem được một bộ phim hoạt hình Trung Quốc khá
 thú vị tên là "Tiểu yêu quái núi Lãng Lãng", nó nhảm mà nó hài, bựa bựa mà vẫn ý nghĩa.

Nhân vật chính của phim là 4 con yêu quái vùng núi Lãng Lãng: một con lợn rừng, một con cóc ghẻ, một con chồn và một con khỉ đột. Vì đắc tội với Đại Vương nên con cóc và lợn rừng bị đuổi khỏi động và bị lùng giết. Để thoát khỏi nghịch cảnh này, chúng nảy ra ý định ăn thịt Đường Tăng để trường sinh bất lão. Tuy nhiên, khi biết Đường Tăng được bảo vệ bởi Tôn Ngộ Không thần thông quảng đại, chúng đành từ bỏ ý định ăn thịt. Thay vào đó, chúng sẽ giả mạo bốn thầy trò Đường Tăng để đi Tây Thiên thỉnh kinh. Chúng nghĩ rằng sau khi thỉnh được kinh, thành Phật thì cũng sẽ được trường sinh bất lão.

Lợn rừng giả mạo Trư Bát Giới, Cóc đóng vai Đường Tăng. Tiếp theo, chúng tìm được một con chồn để vào vai Sa Tăng và một con khỉ đột giả danh Tề Thiên Đại Thánh. Thế là tập hợp đủ đội hình 4 người giả danh 4 thầy trò Đường Tăng.

Tuy 4 nhân vật yêu quái này chẳng được đạo diễn cho một cái tên, nhưng bù lại thì tính cách được xây dựng rất rõ ràng. Lợn rừng có tính khí can đảm, thông minh, có khả năng lãnh đạo. Cóc ghẻ lanh lợi. Lợn rừng và Cóc ghẻ là bạn nối khố của nhau. Chồn thì lắm lời, nói liên miên không ngừng nghỉ. Còn Khỉ Đột tuy to xác nhưng lại rất nhút nhát nên trốn sâu trong núi, ít nói, tính tình nhạy cảm, hở tí là khóc. 

Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2025

Một chuyến đi ngẫu hứng

Mình vừa có 2 ngày 1 đêm tại Vũng Tàu. Đó là một chuyến đi khá ngẫu hứng, hôm trước mình nghĩ tới, hôm sau mình đi luôn. Cũng có một khoảnh khắc mình không thực sự muốn đi cho lắm. Tối muộn, sau khi xếp xong đồ vào balo, tự dưng mình lại không muốn đi nữa, nên mình đi ngủ muộn. Sáng hôm sau thức dậy, tự dưng lại nghĩ "đi thôi". Thế là mở app, đặt một cái khách sạn, rồi xách balo đi.

Ôi! Rất vui vì đã quyết định đi. Mình đã thật sự vui vẻ từng giây phút trong chuyến đi ấy mặc dù chỉ có một mình. Cách đây 7 năm mình cũng từng đi Vũng Tàu một mình, đó là lần đầu tiên mình đi du lịch một mình. Sau chuyến đi ấy mình tự nhủ rằng lần đầu cũng là lần cuối, sẽ không bao giờ đi du lịch một mình nữa. Bởi vì mình bị sợ ánh nhìn của những người xung quanh khi họ trông thấy một người đi du lịch một mình. Ánh mắt kiểu vừa thương hại vừa thấy sợ, kiểu, "loại người gì không ai chơi nên mới phải đi du lịch một mình". Đỉnh điểm là khi mình đi ăn cháo hến thì có mấy thằng chỉ trỏ vào mình và cười khiếm nhã với nhau: "Eo ơi nó đi du lịch một mình kìa". Nỗi sợ bị phán xét và thương hại ấy theo mình nhiều năm qua, nhưng giờ bỗng dưng mình hết sợ rồi. Mình chỉ làm những gì mình thích, không để ý người khác nghĩ gì về mình nữa.

Thứ Hai, 17 tháng 11, 2025

Hometown Cha Cha Cha

13/11/2025

Mình thực sự rất thích bộ phim "Hometown Cha Cha Cha". Không khí và màu sắc của vùng biển thật đẹp và thanh bình, nội dung phim cũng mang nhiều thông điệp ý nghĩa.

Nhân vật chính của "Hometown Cha Cha Cha" là cô nha sĩ Yoon Hye Jin và anh chàng tổ trưởng khu phố Hong Du Sik. 

Hye Jin vốn làm việc ở một phòng nha tại Seoul, với lương y của mình, Hye Jin không chấp nhận việc "vẽ bệnh" để moi thêm tiền khám chữa răng từ bệnh nhân. Đồng thời cô cũng thẳng thắn lên án Viện trưởng về hành vi này. Trong một cơn say, cô đã lên mạng bóc phốt Viện trưởng. Vì vậy, cô bị Viện trưởng "phong sát", cô không được nhận vào làm việc ở bất kì phòng nha nào tại Seoul nữa. Trong một lần ghé vùng quê miền biển Gongjin, Hye Jin biết rằng ở đây không có phòng khám nha khoa nào cả. Người dân muốn khám chữa răng thì phải lái xe 30 phút mới đến được phòng nha gần nhất. Đang bế tắc vì không thể tìm việc làm nha sĩ tại Seoul, Hye Jin nhanh chóng nắm bắt cơ này, cô chuyển nhà từ Seoul đến Gongjin và mở phòng nha duy nhất tại Gongjin.

Những tưởng phòng nha sẽ ăn nên làm ra, nhưng vì người dân ở đây không ưa Hye Jin nên không ai thèm đến khám. Hye Jin có lối sống khác biệt với người dân địa phương. Cô mặc quần legging với áo ngắn hở eo để chạy bộ khiến người dân (đặc biệt là người già) thấy phản cảm, họ nói cô "chỉ mặc đồ lót ra đường". Cô đến một tiệm tạp hóa bán nhiều đồ nhất trong khu nhưng chê ở đó không bán loại dầu gội cao cấp mà cô thường dùng. Khi được các bà mời đồ ăn, cô thẳng thừng từ chối vì thấy các bà ăn bốc. Nói chung Hye Jin chê bai mọi thứ ở vùng quê này, từ các tiện ích đến lối sống của người dân. Cô không hề có bất cứ sự nỗ lực nào để hòa nhập, lấy lòng những người xung quanh. Tất cả những gì cô làm là mong mọi người đến ủng hộ phòng khám của mình. Đỉnh điểm của sự ghét bỏ Hye Jin là khi cô lỡ nói xấu một người dân lúc cô ở trong phòng âm thanh của khu phố nhưng trong phòng có một chiếc micro bị quên tắt. Đoạn nói xấu ấy được truyền trực tiếp trên loa phát thanh khiến tất cả mọi người đều nghe được.

Sau đó, anh chàng tổ trưởng khu phố Hong Du Sik đã cố gắng khuyên bảo và giúp Hye Jin sửa sai, hòa nhập với cộng đồng.

Các tập tiếp theo kể về những câu chuyện diễn ra thường ngày ở làng chài yên bình Gongjin, cùng với đó là sự phát triển mối tình lãng mạn giữa Hye Jin và Du Sik.

---

Thứ Tư, 12 tháng 11, 2025

Hometown

Tâm trạng mình không tốt, cảm thấy cô đơn và mất phương hướng, chẳng muốn làm gì hết. 

Xem phim vậy. Chọn "Hometown Cha Cha Cha".

Mới xem xong tập 1, thấy rất thích. Phim này giống như phản chiếu ước mơ của mình vậy. 

Ngồi đọc lại những bài mình viết trên blog xuyên suốt 3 năm qua, mình chợt nhận ra bản thân đã ở trong tình trạng trống rỗng và lạc lối từ rất lâu rồi. Kể cả khi mình vẫn có sức khỏe, gia đình bình an, có công việc tốt, tài chính ổn định, nhưng sâu trong thâm tâm mình vẫn không thấy bình yên và hạnh phúc. Từ đầu năm 2024, mình bắt đầu sợ đến văn phòng. Mất ngủ triền miên, mất kiểm soát ăn uống, tăng cân, lười vận động, dễ cáu bẳn, tắt động lực, mất hết hứng thú với những thứ vốn khiến mình hứng thú. Bấy lâu mình không ý thức rõ được điều đó, mình tưởng là nửa năm gần đây mới bắt đầu kiệt sức do áp lực công việc thôi. Nhưng hôm nay khi đọc một mạch tất cả những thứ mình từng viết, liên kết lại, thấy có một sợi chỉ đỏ xuyên suốt, đó là mình thật sự đã chán ngán văn phòng, chán cuộc sống quẩn quanh một mình trong căn phòng nhỏ ở thành phố này.  

Khi cố lục lại những kí ức mà mình cảm thấy vui vẻ trong 1 - 2 năm trở lại đây, mình nhận ra đó là những lúc mình ở quê nhà.