Bài viết làm quen

Bài viết làm quen

Xin chào, Mình là Thanh. Rất vui khi bạn ghé thăm blog này. Mình đã mất khá nhiều thời gian để suy nghĩ xem nên giới thiệu thế nào về bả...

Chủ Nhật, 25 tháng 4, 2021

Một công ty "Không chấm công" và "Làm việc vào thứ 7"

Ở công ty mình, vào mỗi thứ 7 cuối cùng của tháng sẽ có một buổi Open Talk - một dạng tọa đàm để ban quản lý có thể chia sẻ những kế hoạch, vấn đề, câu chuyện liên quan đến công ty - một cách cởi mở, thẳng thắn, thân mật. Và chủ đề của Open Talk vừa diễn ra vào ngày 24/04 là "Văn hóa công ty"

Thứ Hai, 12 tháng 4, 2021

[Review sách] Đời Callboy - Nguyễn Ngọc Thạch

"Đời callboy" là tiểu thuyết đầu tay của tác giả trẻ Nguyễn Ngọc Thạch, được viết từ năm 2006 và xuất bản lần đầu năm 2008. Cuốn sách có nội dung về nghề callboy - trai gọi, những chàng trai làm nghề mại dâm. Hơn thế, trong đây còn là thế giới của những người đồng tính nam. Vào thời điểm cuốn sách này ra đời, đồng tính và mại dâm là vấn đề luôn bị xã hội lên án gay gắt, với ánh nhìn thiếu thiện cảm, thái độ kỳ thị và cực kỳ khắt khe. Nguyễn Ngọc Thạch, một cậu thiếu niên mới đôi mươi, đã dám cầm bút lên viết về những vấn đề hết sức nhạy cảm và gai góc này, với một phong cách viết thẳng thắn, hay tác giả thường tự nhận là "thẳng mà thô - thô mà thật".

Thứ Hai, 5 tháng 4, 2021

[Review sách] Chuyện Chúng Ta Không Cần Người Thứ Ba - Hạt Dẻ Dưa Hấu

Chuyện Chúng Ta Không Cần Người Thứ Ba

Để review một cách công tâm về cuốn sách này, tốt nhất mình nên tưởng tượng mình còn là một đứa nhóc tuổi teen với nhiều ngây thơ và mơ mộng. Bởi vì, cuốn sách này được viết - theo mình đoán - bởi một cô bé còn teen, do đó, nội dung và văn phong còn khá trẻ con, non nớt, chỉ phù hợp với những bạn đọc có tâm hồn teen. 

Tại sao mình dùng từ "bạn đọc có tâm hồn teen" chứ không phải là "bạn đọc tuổi teen"?

Chủ Nhật, 4 tháng 4, 2021

Truyện ngắn chưa có tên và viết từ hồi cấp 3 giờ chưa xong

"Mưa tầm tã vào lúc này thì có chết không cơ chứ?” – Tôi vừa thoáng nghĩ vừa phải bước vội. Bình sinh thì tôi không ghét mưa, nhưng vào những lúc có việc cần phải đi ra ngoài như thế này mà mưa thì chẳng ưa chút nào! Nghĩ đến đó thì tôi đã ra đến đường lớn. Nơi tôi cần đến ở bên kia con lươn (hay còn gọi là dải phân cách). Nghĩ mà bực. Tự dưng bực. Dù tôi biết rằng cái bực bội của tôi hiện giờ là rất vô lí. Thường thường, nếu đi bộ, tôi thường không đi đến chỗ có vạch kẻ dành cho người đi bộ mà leo qua dải phân cách luôn.