Thứ Hai, 12 tháng 4, 2021

[Review sách] Đời Callboy - Nguyễn Ngọc Thạch

"Đời callboy" là tiểu thuyết đầu tay của tác giả trẻ Nguyễn Ngọc Thạch, được viết từ năm 2006 và xuất bản lần đầu năm 2008. Cuốn sách có nội dung về nghề callboy - trai gọi, những chàng trai làm nghề mại dâm. Hơn thế, trong đây còn là thế giới của những người đồng tính nam. Vào thời điểm cuốn sách này ra đời, đồng tính và mại dâm là vấn đề luôn bị xã hội lên án gay gắt, với ánh nhìn thiếu thiện cảm, thái độ kỳ thị và cực kỳ khắt khe. Nguyễn Ngọc Thạch, một cậu thiếu niên mới đôi mươi, đã dám cầm bút lên viết về những vấn đề hết sức nhạy cảm và gai góc này, với một phong cách viết thẳng thắn, hay tác giả thường tự nhận là "thẳng mà thô - thô mà thật".

Tóm tắt

"Đời callboy" là câu chuyện về cuộc đời của Quân. Quân xuất thân trong một gia đình nghèo khó ở một làng chài của miền Trung, gia đình Quân có 4 anh em trai, Quân là con trai thứ 2. Cha và anh hai tên Hải là trụ cột kinh tế trong gia đình, kiếm sống bằng nghề đánh bắt ngoài khơi. Năm Quân 16 tuổi, cha mất tích khi gặp phải một cơn bão lớn trong lúc đang lênh đênh trên biển, anh hai may mắn thoát nạn và trở về được. Không còn cha, gia cảnh càng lúc càng khó khăn, Quân bỏ học và theo anh ra biển để phụ giúp gia đình.

Khoảng 17 tuổi, Quân bắt đầu nhận thấy có sự thay đổi lạ thường trong cơ thể và tâm trí mình. Quân nhận ra bản thân "không thấy hứng thú với cơ thể nóng bỏng của những cô gái chung quanh, mà chỉ thích nhìn ngắm cơ thể nở nang của những người cùng giới tính quanh mình". Quân luôn phải sống với sự giằng xé bởi vì mình khác biệt, và rất sợ hãi bị người khác phát hiện ra sự khác biệt đó.

Sau những năm tháng dài phụ giúp gia đình, công việc của Quân và anh hai đã ổn định, gia đình Quân đã khá giả hơn, không còn bữa đói bữa no như ngày trước. Quân thấy cuộc đời mình cần có những điều mới mẻ hơn, muốn đi đến những vùng đất mới để học hỏi và thay đổi bản thân. Và cũng vì lo sợ sẽ bị phát hiện về sự khác biệt giới tính của mình, Quân cũng muốn được đi xa khỏi đây. Quân loáng thoáng nghe được rằng: "Sài Gòn là miền đất hứa cho bất kỳ ai muốn tìm đến nó để đổi đời". Lại tình cờ, Quân gặp lại thằng bạn cùng xóm lúc trước, tên Tâm. Nó lên Sài Gòn làm việc 2 năm nay, tháng nào cũng gởi về nhà số tiền lớn, vẻ ngoài thì được trau chuốt trở nên bảnh bao, tươm tất. Quân nói với Tâm về ý định muốn lên Sài Gòn kiếm kế mưu sinh, Tâm nhiệt tình ủng hộ và hứa sẽ hỗ trợ nếu Quân tới.

Sau khi đón sinh nhật 19, Quân khăn gói lên Sài Gòn. Vừa xuống bến xe, Quân đã bị một tên xe ôm lừa lấy hết đồ đạc và tiền bạc. Sau đó được một chú xe ôm tốt bụng giúp đỡ, Quân đã tìm được chỗ Tâm ở. Hôm sau, Tâm dẫn Quân đi làm nhân viên giữ xe cho một quán nhậu, và Quân trọ chung chỗ với Tâm luôn. Một lần, do làm mất xe của khách, Quân bị yêu cầu phải đền hơn 5 triệu. Quân không có tiền đền, Tâm dắt Quân tới gặp một lão thường được gọi là lão Tư để xin vay tiền. Cuộc đời Quân rẽ ngoặt và bước vào những vũng lầy kể từ đây.

Khi Quân tới mượn tiền, lão Tư đã gài Quân uống rượu say và quan hệ tình dục, đồng thời quay phim, chụp ảnh lại. Sau đó, lão ép Quân phải về "cái lầu xanh" của lão để đi khách cho lão, nếu không đồng ý lão sẽ gửi phim và ảnh về quê cho mẹ Quân biết. Vừa cần tiền để đền cho chiếc xe mình làm mất ở quán nhậu, vừa bị uy hiếp, vừa bị cám dỗ bởi việc "làm đĩ thì vừa sướng vừa có nhiều tiền", lại là con trai thì cũng chẳng mất gì, sau vài ngày đắn đo, cuối cùng Quân cũng đồng ý làm callboy ở chỗ lão Tư.

Chỉ sau một thời gian ngắn làm công việc này, Quân đã nhanh chóng quen việc. Thỉnh thoảng, những cảm giác nhục nhã, lo sợ về HIV hay việc bị công an bắt vẫn gợn lên trong lòng Quân, thế nhưng, cảm giác được thỏa mãn thể xác và được rủng rỉnh tiền bạc đã lấn át đi những cảm giác kia. Quân còn tích cực đi tập thể hình để có cơ thể hấp dẫn hơn, ăn uống bồi bổ để luôn tràn trề sức lực, học cách cười nói lả lơi, gợi tình, Quân ngày càng được khách yêu thích và gọi nhiều hơn. Đến mức, có lần lão Tư đã nhìn Quân rồi cười khẩy: Em sinh ra là để làm đĩ đực, Quân ạ. Quân không biện hộ cho lý do mình làm callboy, tự bản thân Quân biết mình đã lười lao động và bị cám dỗ bởi việc kiếm tiền quá dễ dàng như thế này.

Đến một ngày, Tâm không còn muốn làm cho lão Tư nữa mà muốn đi làm ở công ty do người yêu Tâm giới thiệu cho. Tâm xin lão Tư cho chuộc lại phim và hình để Tâm có thể "giải nghệ". Lão Tư không đồng ý và thuê người đụng xe khiến Tâm bị chấn thương sọ não. Sau khi xuất viện thì giờ Tâm mất trí nhớ và ngẩn ngơ. Quân đã trả thù cho Tâm bằng cách chuốc rượu lão Tư và lấy hết sạch tiền, vàng, phim ảnh của lão, sau đó bỏ trốn về quê.

Lần về quê này, Quân cũng có lúc đã nghĩ đến việc bỏ nghề callboy để quay trở lại lối sống đàng hoàng, lao động tử tế. Thế rồi, mẹ Quân bị phát hiện ung thư, bao nhiêu tiền gia đình có lại phải dốc hết ra để hóa trị, bồi dưỡng cho mẹ. Vậy nên, Quân chỉ có thể nghĩ: Với khả năng và kinh nghiệm của mình, nếu muốn kiếm tiền nhanh lúc này, con đường duy nhất chỉ có thể làm callboy.

Trở lại Sài Gòn, Quân cũng rất lo lắng vì sợ lão Tư vẫn còn đang truy lùng mình. Thế nhưng, Quân nhận được thông tin: lão Tư đã bị hai thằng xì ke giết để cướp của. Quân được trút bỏ gánh nặng trong lòng, thoải mái đi bar kiếm khách và kiếm tiền. Một ngày nọ, Quân đồng ý làm trai bao cho người đàn ông tên Khải. Tuy được chu cấp đầy đủ nhưng vì ông Khải đã già, không còn đẹp, Quân không cảm thấy hứng thú khi ngủ với ông Khải, vì thế Quân đã lén lút ngoại tình với một người khác. Theo "hợp đồng" khi làm trai bao, tất nhiên không được quan hệ với bất kỳ ai khác ngoài người bao mình. Cuối cùng, ông Khải phát hiện Quân ngoại tình, và ông cũng đã tìm được người khác thay thế, ông Khải và Quân đường ai nấy đi.

Trong giai đoạn này, Quân gặp và làm bạn với một cậu bé tên Nam. Nam là một dạng công tử nhà giàu, cũng là gay, tính tình ương bướng nhưng mà cũng rất dễ thương, chân thành. Hai người không yêu nhau, chỉ đơn thuần là anh em, thường xuyên đi chơi, trò chuyện với nhau và thương nhau. Và Nam sẽ là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết nối tiếp cuốn "Đời callboy" này (mình sẽ review cho các bạn sau).

Thời điểm này, không hiểu sao Quân rất ế khách, Quân quyết định bỏ nghề về quê và dự định mở cửa hàng tạp hóa để kiếm sống. Thế nhưng, ở quê chỉ được vài tháng (chưa kịp mở tạp hóa nữa), Quân lại thấy nhớ Sài Gòn, thấy lạc lõng ngay chính quê hương mình. Quân lại trở lại Sài Gòn. Bây giờ, Quân làm cho một shop quần áo và bắt đầu tiếp xúc với internet, Yahoo chat, forum,...

Rồi Quân hẹn hò với một người tên Tuyên, đây là người mà lần đầu tiên Quân thật sự biết yêu, biết thế nào là tình yêu. Tuyên vừa dịu dàng, ngọt ngào, trẻ con, vừa sâu sắc, quyết đoán. Bất ngờ một ngày, mẹ của Tuyên tìm gặp Quân và yêu cầu Quân rời xa Tuyên, vì Tuyên là con trai duy nhất và đang cần phải đi định cư nước ngoài, tiếp quản công ty gia đình. Quân không đồng ý, Quân tuyên bố anh Tuyên chỉ hạnh phúc khi ở bên Quân, Quân rất yêu Tuyên và sẽ ở bên Tuyên đến khi nào Tuyên không còn cần Quân nữa thì mới thôi. Mẹ Tuyên bực tức bỏ về và để lại lời đe dọa Quân.

Trong vòng 6 tháng không thấy động tĩnh gì, Quân những tưởng mẹ Tuyên đã để yên cho hai người. Không ngờ, trong 6 tháng đó, mẹ Tuyên đã âm thầm thuê người điều tra và thu thập hết thông tin về Quân, chính mẹ Tuyên đã cho Tuyên biết Quân đã từng làm callboy. Tuyên không thể chấp nhận được sự thật này nên rời xa Quân và chọn sang Mỹ định cư theo mong muốn của mẹ. Đau khổ, vật vã vì mất người yêu, Quân ngày ngày lên bar, uống rượu, hút thuốc, lao vào rất nhiều cuộc tình một đêm. Lạc lối trong vũng lầy của trụy lạc.

Rồi một ngày nọ, một người đàn ông tên Hùng đã dụ dỗ Quân làm công việc dàn cảnh và móc túi những người đi mua bán dâm trong khách sạn. Quân bắt đầu lún sâu vào vũng lầy của một tệ nạn khác. Công việc này đem về cho Quân rất nhiều tiền vì tên Hùng ăn chia rất sòng phẳng. Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Cuối cùng, mánh móc túi này cũng bị một nạn nhân phát hiện và đuổi theo để bắt Quân. Quân bỏ chạy thục mạng và bị xe tông. Khi nhập viện, bác sĩ xét nghiệm đã phát hiện Quân nhiễm HIV. Hoảng hốt với chính mình, và lo sợ rằng mình đã lây HIV cho Tuyên, Quân đã tìm đến nhà Tuyên.

Khi Tuyên đi khám sức khỏe để làm hồ sơ đi Mỹ, Tuyên cũng nhận được kết quả dương tính với HIV. Quá tuyệt vọng, đau khổ, lạc lối và mệt mỏi, Tuyên đã tự tử. Mẹ Tuyên đã phát điên. Dằn vặt, vô vọng, Quân cũng uống thuốc ngủ tự tử nhưng đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, Quân không chết.

Đoạn hội thoại giữa Quân và anh hai khi ở trong bệnh viện:

- Mày là thằng khốn nạn, hèn hạ! Mày tưởng mày chết thì có thể chấm dứt tất cả hay sao? Còn những người còn sống, những người lo lắng cho mày thì sao? Đồ ích kỉ!

- Anh muốn em từ từ chờ đến ngày mình phải chết hay sao?

- Mày không hiểu hả? Nếu như biết mình còn sống được ít ngày hơn người khác thì mày phải sống sao cho xứng đáng hơn chứ. Thằng ngu!... Mày là thằng bất hiếu! Má đã quá đau khổ rồi, mày còn muốn má thêm đau khổ nữa hả?

- Anh hai nghĩ má sẽ hạnh phúc lắm khi em kể mọi chuyện cho má nghe hay sao?

- Nhưng ít ra má cũng có thể tự hào rằng con của má là một thằng dám làm dám chịu chứ không phải một đứa hèn hạ, tìm tới cái chết để trốn tránh.

Cuối cùng, Quân đã về gặp má và kể hết tất cả. Má Quân đã bao dung tha thứ và vẫn chấp nhận Quân. Quân xin phép gia đình để được đi sống ở một nơi xa. Không một ai biết Quân ở đâu.

Quân đã cạo đầu đi tu, ngày ngày nghe kinh Phật, sám hối, lòng không còn vương vấn tới chuyện đời nữa. Tiểu thuyết kết thúc tại đây. "Tuy là cái kết buồn nhưng tròn đầy, trọn vẹn cho một kiếp đời sa ngã" (Ybox.vn)

⧫⧫⧫⧫⧫

Gấp sách lại, đọng lại trong mình là những suy tư, trăn trở nhiều không kém những nhân vật trong truyện. Mình tự hỏi:

Có hay không tình yêu đích thực và lâu bền giữa những người đồng tính, khi mà họ không được xã hội chấp nhận, khi mà thế giới này vẫn đầy định kiến và ném cho những người đồng tính những cái nhìn khắt khe, thiếu thiện cảm, dò xét và phán xét.

Những người đã từng làm nghề mại dâm, họ có xứng đáng được chấp nhận và yêu thương? Nếu đó là người yêu, người chồng, người vợ của chúng ta, liệu chúng ta có tha thứ và chấp nhận họ không?

Tác giả cũng chia sẻ:
Đây không phải lời cổ vũ cho một nghề nghiệp, không phải một bản án dành cho những người lầm đường lạc bước, càng không phải một phiên tòa của đạo đức và lương tri. Câu chuyện này chỉ đơn thuần thuật lại cuộc đời của một con người và những người khác xung quanh anh ta, khi họ sống dưới thứ gọi là "hạ tầng đạo đức xã hội". Tuy sống trong cái thế giới và nghề nghiệp bị người đời coi thường, khinh bỉ đó, anh ta vẫn mang trong mình một mơ ước, một hoài bão và cả một tình yêu.
Hãy đọc "Đời callboy", để cho phép bản thân được một lần nhìn thấy, cảm nhận và thấu hiểu cuộc sống, tâm tư, trăn trở của những người đồng tính, và của những người lầm lỡ một đời sa ngã, trụy lạc trên con đường hành nghề mại dâm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét