Hôm nay bạn đồng nghiệp cho mượn cuốn sách "Bạn đắt giá bao nhiêu". Vừa mở sách ra là đọc được ngay một câu chuyện cứ ngỡ là chuyện của bản thân được viết thành sách.
➖
Tôi và Vũ Hồng quen nhau từ năm mười mấy tuổi, ngày đó chúng tôi còn học cấp ba, bạn học cùng lớp Tương Kiệt thích Vũ Hồng, cậu ta sẵn sàng mua đồ ăn sáng cho Vũ Hồng, đi lấy nước rồi cả cõng Vũ Hồng đến bệnh viện.
Tương Kiệt chẳng quản gió mưa mà theo đuổi Vũ Hồng ròng rã ba năm trời, khiến cả lũ chúng tôi đều vô cùng cảm động, trừ Vũ Hồng. Vì Vũ Hồng thích lớp trưởng, lớp trưởng là người vừa học giỏi vừa đẹp trai cao ráo, từ ngày đầu tiên đi học Vũ Hồng đã thầm thích cậu ta. Nhưng lớp trưởng chẳng hề thích Vũ Hồng, cậu ta chỉ muốn thi đỗ đại học. Vũ Hồng thích lớp trưởng y như Tương Kiệt thích Vũ Hồng, cậu ta chỉ muốn thi đỗ đại học, thậm chí còn cố gắng thi đỗ cùng trường đại học với lớp trưởng, nhưng tới khi tốt nghiệp lớp trưởng vẫn không yêu Vũ Hồng.
Vũ Hồng rất hụt hẫng, nhưng cô ấy cũng không bỏ cuộc. Cô ấy tin rằng một ngày nào đó sự si tình của mình sẽ khiến lớp trưởng rung động, thế nhưng lớp trưởng không hề rung động, cũng tựa như cô không hề rung động Tương Kiệt. Hai năm sau, lớp trưởng kết hôn với một bạn gái cùng công ty, Vũ Hồng mới dần bỏ. Khi ấy cô đau khổ thì Tương Kiệt vẫn luôn ở bên cô ấy. Không rõ là vì cảm động trước mười mấy năm của Tương Kiệt hay là vì lý do khác, một năm sau Vũ Hồng và Tương Kiệt gửi thiẹp cưới tới cho mọi người, ai cũng mừng vì cuối cùng bọn họ cũng tu thành chín quả. Trong hôn lễ, Tương Kiệt cười tươi như hoa.
Nhưng ba năm sau, các bạn học lại truyền tai nhau một chuyện: Tương Kiệt ngoại tình. Các bạn nữ vô cùng tức giận, cảm thấy đàn ông đạt được thứ gì thì sẽ không quý trọng thứ đó nữa. Ngày xưa mãi mới theo đuổi được Vũ Hồng, ấy thế mà mới mấy năm đã thay lòng đổi dạ. Có người thầm xót xa cho Vũ Hồng, lúc trước dù bằng cấp hay công việc, Vũ Hồng đều vượt xa Tương Kiệt, ngờ đâu sự nghiệp của Tương Kiệt vừa khởi sắc thì cậu ta đã vong ân phụ nghĩa như thế. Quãng thời gian đó, Tương Kiệt trở thành đối tượng bị mọi người trong lớp chỉ trích. Tôi từng tới thăm Vũ Hồng, cô ấy giận dữ nói với tôi: "Ngày xưa chính anh ta điên cuồng theo đuổi tớ, theo đuổi mười mấy năm, các cậu đều biết đúng không, ngày xưa anh ta chẳng là cái gì tớ cũng đâu có khinh bỉ anh ta, thế mà giờ tớ già rồi, anh ta lại vứt bỏ tớ"
Vũ Hồng nói cô ấy không khinh bỉ Tương Kiệt nhưng trong giọng điệu của cô ấy lại chứa đầy sự khinh bỉ.
Khoảng nửa năm sau, tôi tình cờ gặp Tương Kiệt ngoài sân bay, có một cô gái xinh xắn dịu dàng đứng cạnh anh ta. Nhìn thấy tôi, anh ra ngượng ngùng giới thiệu "Đây là vợ tớ, tớ đã ly hôn rồi!"
Một câu trả lời không ngoài dự đoán, nhưng tôi vẫn không khỏi tiếc hận. Vợ cậu ta rất khéo léo, thấy vậy thì đi nơi khác, để lại không gian riêng tư cho chúng tôi.
Tương Kiệt nói với tôi; cậu ta để lại toàn bộ tài sản cho Vũ Hồng, ra đi với hai bàn tay trắng.
Cậu ta nói "Tớ biết có rất nhiều bạn học có ý kiến với tớ, nhưng bọn họ không phải tớ, không hiểu được cảm nhận của tớ. Tớ không muốn làm tổn thương Vũ Hồng nhưng tớ thực sự không chịu được nữa, tớ chỉ có thể chọn ly hôn mà thôi"
Tôi biết Tương Kiệt sẽ nói ra sự thật mà mọi người đều không rõ. Tương Kiệt nói "Lúc trước, khi cô ấy đón nhận tình cảm của tớ, tớ thực sự rất hạnh phúc, tớ cứ nghĩ mình đã khổ tận cam lai. Dù tớ biết rằng chẳng qua lớp trưởng đã kết hôn nên cô ấy chọn tớ, nhưng tớ không bận tâm, tớ chỉ muốn sống hạnh phúc bên cô ấy. Nhưng sau khi kết hôn tớ mới biết, đây chỉ là mong muốn của một mình tớ, cô ấy vốn không coi tớ ra gì, dù tớ có nỗ lực đến đâu, có cố gắng khiến cô ấy vui vẻ tới mức nào thì cô ấy cũng sẽ không khen ngợi tới lấy một câu. Nói ra cậu đừng cười tớ, nhưng sau khi kết hôn, ra ngoài tớ muốn cầm tay cô ấy, cô ấy cũng tỏ ra khó chịu, đương nhiên càng không vui vẻ. Tớ nghĩ, có lẽ tớ không đủ xuất sắc nên cô ấy mới như vậy, nên tớ ra sức nỗ lực, tớ muốn cô ấy có thể nhìn thẳng vào tớ. Một người đàn ông không có gia thế cũng không có quyền lực muốn đạt được một chút thành tựu thực sự không dễ dàng, có bao nhiêu cay đắng cũng chỉ mình tớ biết, thỉnh thoảng tớ muốn tâm sự với cô ấy về việc kinh doanh, nhưng cô ấy hoàn toàn không quan tâm, thậm chí còn bảo tớ ít nói đi. Trong lòng tớ thường có hai giọng nói đang đấu tranh: Một giọng nói 'Đây có phải là cuộc hôn nhân mà tớ mong muốn không', một giọng khác nói 'Mày phải nếm trải bao nhiêu khổ cực mới có cuộc hôn nhân này, nhất định phải quý trọng nó'. Tớ muốn lúc tan ca về nhà, cô ấy có thể tươi cười hỏi tớ hôm nay công việc thế nào, tớ thực sự không đòi hỏi cô ấy phải tối với tớ thế này thế kia, nhưng chỉ cần cô ấy quan tâm đến tớ một chút thôi thì tớ cũng thấy thỏa mãn lắm rồi. Tớ nói vậy, có lẽ cậu sẽ thấy tớ là loại yếu hèn, giống như một con chó vẫy đuôi chạy theo chủ nhân, nhưng đây đúng là suy nghĩ của tớ vào lúc đó"
Tôi cũng không nghi ngờ lời Tương Kiệt, dù sao trong các buổi liên quan lớp, tôi cũng gặp hai người họ mấy lần, khi ất tôi đã thấy hai người này không giống vợ chồng mà quá cách xa lạnh nhạt. Tương Kiệt nói tiếp "Dù tớ có nhiệt tình tới đâu, thì đối mặt tới một cuộc hôn nhân lạnh lùng như vậy, tớ cũng không thể chịu đựng được nữa, dần dần tớ cũng không cầu xin cô ấy phải đáp lại mình. Trong cuộc hôn nhân với Vũ Hồng, tớ đã thấy mình như một kẻ lang thang bị vứt bỏ, càng về sau cảm giác này càng mãnh liệt, thậm chí tớ thấy mình làm bất cứ chuyện gì cũng vô nghĩa, tớ không tìm được cảm giác về sự tồn tại của bản thân. Tớ là người, tớ cũng cần sự quan tâm và khen ngợi từ người khác chứ. Thế rồi Thanh Thanh xuất hiện, ban đầu tớ cũng không để ý cô ấy, cô ấy chỉ là trợ lý của tớ mà thôi. Nhưng ngày ngày cô ấy đều nhớ thêm hạt cẩu kỷ tử vào trà của tớ, cô ấy nhớ kĩ sở thích của tớ, cô ấy luôn nhìn tớ bằng ánh mắt ngưỡng mộ, cô ấy luôn cổ vũ tớ hết lời. Tớ tìm thấy sự tôn nghiêm và giá trị của một người đàn ông từ Thanh Thanh, lâu dần tớ nhận ra tớ đã yêu Thanh Thanh, không thể sống thiếu cô ấy. Tớ không muốn bao biện cho việc mình ngoại tình, chỉ là tớ không hề hối hận vì đã kết thúc một cuộc hôn nhân như vậy. Nếu xét về sự chung thủy trong hôn nhân, tớ có lỗi với Vũ Hồng, bởi vậy tớ để lại mọi tài sản cho cô ấy, đường ai nấy đi."
➖
Những cảm xúc không diễn tả được của bản thân khi ở trong mối quan hệ đó, nay đã được viết hộ bằng câu văn và đã hiểu rõ. Không phải là chuyện không hợp, mà cơ bản là không yêu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét