Bài viết làm quen

Bài viết làm quen

Xin chào, Mình là Thanh. Rất vui khi bạn ghé thăm blog này. Mình đã mất khá nhiều thời gian để suy nghĩ xem nên giới thiệu thế nào về bả...

Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2011

[Truyện ngắn] Chuyện

- Kính coong! – Chuông cửa nhà ông Phan reo lên.

- Chào các anh. Có chuyện gì thế ạ? – Ông Phan ra mở cửa và mở lời.

- Xin lỗi! Đây có phải là nhà ông Lê Phan – Tổng giám đốc ngân hàng LP không?

- Phải! Lê Phan là tôi đây ạ. Nhưng có chuyện gì thế?

-  Chúng tôi thuộc Ban trật tự xã hội quận 3, đến đây để mời ông, bà lên cơ quan làm việc. Về việc con trai ông là Lê Phan Hoàng đã tổ chức đua xe trái phép, và có hành vi chống lại người thi hành công vụ. 

- Trời đất ơi! 

Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2011

[Truyện ngắn] Quay về nơi bắt đầu

Đó là một buổi chiều mát mẻ hiếm hoi vào những ngày cuối hè. Tại quán cà phê quen thuộc, tôi có một cuộc hẹn quan trọng ở đây. Với một người cũng rất quan trọng – bạn gái tôi. Cuộc hẹn diễn ra và kết thúc nhanh chóng với sự ngạc nhiên tột độ của bạn gái tôi và nỗi đau kìm nén được vỡ oà ra bằng…một nụ cười bình thản của tôi. Và tôi thấy nước mắt cô ấy rơi. Cũng phải thôi, vì đó là một cuộc chia tay. Phải, tôi chủ động chia tay vì tôi muốn cô ấy tìm một người khác. Một người khiến em vui vẻ hơn, một người sẽ yêu em nhiều hơn. Tôi không biết em yêu tôi vì điều gì. Tôi tự thấy: ngoại hình tôi không đẹp, tiền bạc chẳng tiêu xài được dư giả gì, gia đình tôi không thích em mà em cũng chẳng muốn lấy lòng gia đình tôi, và quan trọng hơn là tôi có rất nhiều tính xấu, lại không chung thuỷ, mà còn vô duyên. Tôi làm em buồn nhiều, khóc nhiều, mà lí do nhiều khi chỉ vì tôi chẳng đủ tinh tế để thấy được những thay đổi nhỏ về ngoại hình hay tâm lí của em.

Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2009

[Truyện ngắn] Giận nhau để ta hiểu nhau hơn

Tôi nằm ngủ trên giường với một đống gấu bông, cửa sổ chỉ hơi he hé, vậy mà tôi cảm nhận được rõ ràng từng cơn gió lạnh buốt thốc vào người. Vậy cũng đủ cho tôi biết, mùa đông đã đến. Người tôi lạnh run lên, trái tim tôi cũng lạnh căm, mà không những thế, nó còn đau nhói và tê tái. Bàn tay tôi không còn ấm áp vì không còn bàn tay Thiên nắm lấy để sưởi ấm cho tôi, đôi mắt sưng húp vì khóc, chỉ vì Thiên. Giờ tôi mới cảm nhận được nỗi cô đơn, giá rét của mùa đông, khi không có người mà tôi yêu thương bên cạnh. Chính xác là tôi và Thiên đã giận nhau 1 tuần 5 ngày. Suốt ngần ấy thời gian không nói chuyện, không cười, thậm chí là không thèm nhìn mặt nhau đến một lần. Mà lý do giận nhau thì cũng chẳng có gì là quá sức ghê gớm, chẳng đủ để làm cho Việt Nam và Mỹ đánh nhau ấy chứ nói gì đến chết người. Tại lỗi của cả hai, ừ thì cũng phải thừa nhận là lỗi do tôi trước, nhưng dù gì nói chung thì cũng tại cả hai đứa khìn.