Bây giờ đã là 01:05 ngày mới mà em vẫn chưa ngủ được, dường như còn nhớ người xưa của ngày cũ. Em đang thao thức hình như vì nhớ anh. Em vẫn nhớ anh từng phút từng giờ, nhưng đã không còn bị mất kiểm soát. Em vẫn yêu anh, nhưng là một tình yêu thầm lặng và giấu kín, em đã vùi sâu tình yêu ấy vào tận cuối con tim tan vỡ này, không muốn trao lại cho anh, vì em sợ anh lại đập vỡ nó một lần nữa.
Em cảm thấy khi em tự nhận hết mọi lỗi lầm về bản thân em, thì em sẽ nhẹ lòng hơn. Từ khi bắt đầu cho tới lúc kết thúc chuyện tình này, trong mọi câu chuyện em nói với mọi người về anh, chưa một lần em oán trách anh trước mặt người khác. Em luôn tự cho rằng "là do em chưa đủ trưởng thành để xứng đáng với anh", "là tại em chưa đủ vững vàng để anh cảm thấy an lòng", "là do anh phải chịu đựng quá nhiều áp lực mà em thì không muốn đặt thêm gánh nặng lên vai anh", "vì anh có nhiều nỗi niềm riêng, em và người khác không ở trong hoàn cảnh của anh thì sẽ không có quyền phán xét anh"... Nhiều, nhiều lắm, em luôn bênh vực anh trước mọi sự phê phán của người khác, và ngay cả khi chỉ đối diện với chính bản thân em, em vẫn bao biện cho mọi thứ, dù có thể anh không được hoàn hảo đến mức đó đâu.
Em biết anh cũng sẽ thấy nhẹ lòng khi anh không phải cảm thấy tội lỗi và áy náy. Vậy hãy cứ để em gánh hết mọi lỗi lầm trong câu chuyện sai trái của hai ta, anh nhé.
Em rất tiếc vì không có cơ hội để được tự mình hàn gắn những vết thương lòng trong anh. Em cũng có nhiều tổn thương. Và em mong chúng mình có thể tự chữa lành cho chính bản thân, bằng những cách kì diệu nào đó.
Em rất tiếc vì không có cơ hội để được tự mình hàn gắn những vết thương lòng trong anh. Em cũng có nhiều tổn thương. Và em mong chúng mình có thể tự chữa lành cho chính bản thân, bằng những cách kì diệu nào đó.
Em có một đặc điểm, mà em không biết nên cho đó là ưu điểm hay nhược điểm, đó là, em vẫn luôn chỉ nhớ mãi những gì tốt đẹp mà anh đã dành cho em, nhớ mãi những ngày hạnh phúc mình bên nhau. Dù khi chấm dứt thì rõ ràng là trong quằn quại và đau đớn. Em vẫn nhớ về anh là người dịu dàng và tốt bụng, nhớ về anh với những cử chỉ quan tâm ngại ngần lúc mới quen, nhớ về anh là người âm thầm lo lắng cho em mọi lúc. Có lẽ vì những gì đã có quá đỗi ngọt ngào mà em thì là đứa hảo ngọt, nên rất lâu em chẳng chấp nhận được sự thật là em đã mất anh mãi mãi.
Em cũng chẳng hiểu em đang viết gì nữa, chỉ là cảm giác mất ngủ nó khó chịu lắm anh ơi. Em biết là anh hiểu. Vì em vẫn nhớ anh đã và đang chịu đựng chứng mất ngủ kinh niên cùng những cơn đau đầu hành hạ gần như mỗi đêm. Cho đến tận bây giờ, em vẫn luôn lo lắng cho anh vì chuyện đó, nên em luôn muốn mỗi đêm được ôm anh, dùng tay xoa đầu và vuốt tóc anh để anh cảm thấy dễ chịu và ngủ ngon. Em biết anh thích được ân cần, vỗ về và âu yếm, nhưng anh sẽ không gặp được người cho anh cảm giác đó nữa đâu.
Em biết anh vẫn một mực cho rằng: "anh sẽ hạnh phúc với người kia". Em không tin lắm vào điều đó đâu, nhưng vì anh đã chọn, vì anh muốn tin, em sẽ cố tin. Em mong sớm có một ngày, khi vết thương trong em lành lại, em có thể đứng từ xa nhìn anh hạnh phúc trong đám cưới của anh, và em có thể mỉm cười, em có thể yên lòng.