Thứ Hai, 19 tháng 9, 2022

[Review & Tóm tắt] CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (Margaret Mitchell)

Tiểu thuyết "Cuốn theo chiều gió" có 930 trang, là cuốn dày nhất mình từng đọc. Mình đọc với tâm thế là không biết gì cả, không biết một tí gì về nội dung, hay dở ra sao, chỉ biết là nó kinh điển và rất nhiều người đọc. Lý do duy nhất mình chọn đọc cuốn này là vì muốn biết tại sao "Cuốn theo chiều gió" lại nổi tiếng đến vậy. 

*Phần review của mình có tham khảo từ saigonmetromall và Wikipedia.

"Cuốn theo chiều gió" là thiên tiểu thuyết về miền Nam nước Mỹ trong thời Nội chiến (1861 - 1865) và Tái thiết (1865 - 1877) xoay quanh cuộc sống và các cuộc tình của Scarlett O'Hara - một tiểu thư hoa khôi con nhà giàu có, tính tình mạnh mẽ, ngang bướng. Tác phẩm chứa đựng những giằng xé tư tưởng, vừa là hoài niệm, nuối tiếc về nền văn minh nông nghiệp của miền Nam cũ, vừa là nỗ lực đứng lên từ đống tro tàn để xây dựng một miền Nam mới của người da trắng quý tộc miền Nam.

Có 2 thông tin đáng chú ý về cuốn tiểu thuyết này, một là, "Cuốn Theo Chiều Gió" là tiểu thuyết đầu tiên và duy nhất của Margeret Mitchell, bà viết trong khoảng 10 năm, sau đó bà không viết cuốn nào nữa và qua đời khi chỉ mới 49 tuổi; hai là, do nhãn quan chính trị của tác giả, "Cuốn theo chiều gió" bộc lộ những quan điểm về lịch sử và chính trị chưa khoa học. Cụ thể "chưa khoa học" ở chỗ cuốn tiểu thuyết đã "tô hồng" cho chế độ nô lệ ở nước Mỹ, thể hiện tư tưởng phân biệt chủng tộc và cái nhìn trìu mến từ tác giả với chế độ nô lệ. Trong truyện, chủ nô da trắng và nô lệ da đen sống chan hòa như người thân, phớt lờ những tội ác khủng khiếp của chế độ nô lệ ngoài đời thực. Tác giả miêu tả cuộc sống nô lệ rất bình yên, được chủ đối đãi tốt, đến mức dù được giải phóng vẫn có rất nhiều nô lệ mong muốn được quay lại cuộc sống nô lệ như trước kia. "Bà chủ rất tốt với người da đen, bà săn sóc tui hết một tuần lễ lúc tui đau phổi. Tự do quá đủ rồi. Tui muốn có người cho đồ ăn, biểu tui làm việc, săn sóc cho tui mỗi khi tui đau." Hoặc trong truyện có đoạn như sau: "bọn hắc nô đều lười biếng và vô cùng nguy hiểm, kết quả của ý thức hệ mới vừa hấp thụ. Chen chúc trong những túp lều bẩn thỉu, bọn họ là môi trường tốt cho các chứng đậu mùa, thương hàn và lao phổi. Vốn quen được các nữ chủ chăm sóc lúc đau yếu, bây giờ họ đành bó tay trước bệnh hoạn của mình. Vốn quen được chủ nhân bảo vệ cho gia đình con cái, bây giờ họ hoàn toàn không có chút ý thức trách nhiệm nào với chính bản thân. Con cái người da đen bị bỏ rơi chạy rong ngoài đường như một con vật cho tới khi được một gia đình da trắng hảo tâm nào đó đem về nhà nuôi nấng". Ý như muốn nói việc giải phóng nô lệ da đen là sai lầm vì người da đen không có khả năng tự chăm sóc và bảo vệ bản thân, nuôi dạy con cái.

🌟🌟

Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2022

[Review sách] Để Trở Thành Vị Sếp Tuyệt Vời

Đã có hàng trăm hàng ngàn cuốn sách khác nhau viết về đề tài lãnh đạo, hầu hết cuốn nào cũng dày cộm và có phần khó nuốt. Mỗi lần đọc mấy cuốn đó là mỗi lần mình dễ cảm thấy choáng ngợp, trước hết là vì sự tài giỏi vĩ đại của các vị lãnh đạo được nhắc đến trong sách khiến ta thấy tự ti, sau là vì đọc xong cũng không biết phải áp dụng những kiến thức đó thế nào.

Một cách rất vô tình, mình được biết đến một cuốn sách dạy làm sếp dù không hề nổi tiếng, khá mỏng và rẻ nhưng nội dung cực chất, đơn giản mà vô cùng thiết thực. Lúc đọc, mình gạch chân, tô màu gần hết cả cuốn, nghĩa là câu nào chữ nào cũng ý nghĩa hết, tác giả viết không thừa, không lan man dài dòng vô nghĩa. Mình cực kỳ thích phong cách viết của tác giả: thẳng thừng, thẳng thắn, đi thẳng vào vấn đề. Mà đặc biệt, cuốn này giúp mình thay đổi rất nhiều về tư duy làm quản trị. Đó là cuốn sách mang tên "Để Trở Thành Vị Sếp Tuyệt Vời".

Mình rất ngạc nhiên tại sao một cuốn sách hay kinh khủng khiếp như thế này lại không được nổi tiếng và lan truyền rộng rãi. Điều làm nên sự khác biệt giữa cuốn sách này với các cuốn sách về nghệ thuật lãnh đạo/quản lý khác đó là tính ứng dụng thực tế ảnh hưởng tức thời của nó. Cuốn sách không trình bày lý thuyết nào cả. Thay vào đó, nó giúp bạn thay đổi tư duy quan trọng, vạch ra cho bạn một kế hoạch để giúp bạn trở thành một vị sếp tuyệt vời. Cuốn sách đã được thử nghiệm và chứng minh bởi hàng nghìn lãnh đạo và quản lý, những người đạt được kết quả và tầm ảnh hưởng không có gì phải bàn cãi. 

Nếu bạn làm lãnh đạo hoặc quản lý của mọi người và bạn muốn trở thành một vị sếp tuyệt vời thì đây là cuốn sách dành cho bạn. Bạn chỉ cần có cái nhìn cởi mở và cam kết sẽ trở nên vĩ đại. Cuốn sách sẽ cung cấp các công cụ để bạn đạt được điều đó. Tin mình đi, cuốn sách và video này sẽ không thể làm bạn thất vọng. 

Thứ Năm, 1 tháng 9, 2022

[Review sách] Đại Dương Đen - Những câu chuyện từ thế giới của trầm cảm

Đại Dương Đen, cuốn sách sau khi đọc xong mình phải thốt lên rằng: Cuốn này giúp mình tiếp nhận được lượng kiến thức chuyên ngành bằng cả 2 năm mình học trên giảng đường đại học! Thật vậy, Tiến sĩ Đặng Hoàng Giang viết rất có tài và có tâm. Một cuốn sách chuyên ngành, đầy tính chất hàn lâm, học thuật, được dày công nghiên cứu và tổng hợp, nhưng khi đến với người đọc là những nội dung cô đọng, ngắn gọn, qua cách viết gần gũi, dễ hiểu. Bác Giang viết với tất cả sự thương cảm, và mình luôn cảm nhận được sự trăn trở và đau đáu của bác mong muốn giúp người Việt bớt cái nhìn lệch lạc về bệnh trầm cảm, ý thức được hậu quả nghiêm trọng của nó để mà tích cực và chủ động hơn trong việc phòng ngừa và chữa trị.

Nếu bạn chưa biết về Tiến sĩ Đặng Hoàng Giang, có thể đọc lại phần giới thiệu tại bài viết [Review sách] Tìm Mình Trong Thế Giới Hậu Tuổi Thơ

Đại Dương Đen có 2 phần. Phần đầu là 12 câu chuyện người thật việc thật về những chứng bệnh trầm cảm, rối loạn lưỡng cực, rối loạn lo âu, hành vi tự hoại và tự sát,… Phần thứ hai cung cấp kiến thức về bệnh trầm cảm và một số phương pháp trị liệu để giúp người đọc có được hiểu biết cơ bản để tự giúp chính mình và hỗ trợ cho người khác.

Mình đọc mất một tháng, bởi vì có những lúc cuốn sách đem lại cho mình cảm giác quá u ám nặng nề mình không chịu được, phải ngừng lại. Xuyên suốt phần một, là những câu chuyện tối tăm, u uất, đầy đau khổ, bất lực của những người mắc bệnh tâm lý: 

"Không hẳn tôi muốn chết, nhưng chắc chắn là tôi không muốn sống [...] Chết khó quá, nên tôi ước mình không được sinh ra [...] Tôi ngoi lên, rồi tôi chìm xuống. Sức tôi đuối rồi"

"Cô đơn vô cùng tận, tới mức chị không rõ mình có đang còn tồn tại hay không"

"Tôi sợ những cơn của mình, chúng xâm chiếm não bộ tôi, nhấn chìm lý trí của tôi, chúng phơi bày sự đau đớn, cô đơn, nỗi sầu thảm suốt những năm tháng niên thiếu của tôi, sự ám ảnh của bạo lực, của lẻ loi, của tức giận vì chẳng được ai giúp đỡ". 

"Tôi cảm thấy mất kết nối với con người. Tôi tự tách mình ra khỏi mọi người, nhưng cùng lúc đó lại thấy tủi thân, không được quan tâm"

Bên cạnh việc phải vật lộn với con quái vật mang tên trầm cảm, người bệnh còn bị chịu nhiều định kiến và kỳ thị, không nhận được sự cảm thông hay chia sẻ của người xung quanh, cũng như không được chữa trị tận tâm. 

"Mẹ nó bảo bệnh này là bệnh tư tưởng, tất cả là do mình, người bị ung thư mà suy nghĩ tích cực thì còn khỏi được cơ mà." Bố Hằng nói cô "cứ diễn", bố Uyên nói rằng cô "làm trò". Họ hàng của Thành cho rằng anh ở nhà vì lười nhác. Con gái ông Thạch ngăn ông tới bệnh viện tâm thần, vì "bố có làm sao đâu".

Chính người bệnh cũng phải nói: "Trầm cảm là bệnh của người giàu". Bởi vì: một buổi trị liệu tâm lý sẽ tiêu tốn khoảng 2 triệu, chưa kể tiền thuốc. Đi khám ở bệnh viện VN thì bị thờ ơ khám qua loa hoặc thái độ gắt gỏng.

Trầm cảm không những gây ảnh hưởng đến cá nhân người bệnh, mà nó còn làm suy sụp cả một gia đình. "Chẳng may bị gãy tay, gãy chân, hay hỏng một mắt mà tinh thần khỏe thì vẫn còn hơn bị bệnh tâm thần. Cái bệnh này nó lại dai dẳng"

Trầm cảm gây khuyết tật nhưng nó là một thứ thương tích vô hình. Nếu người đi xe lăn khiến người khác động lòng trắc ẩn và sẵn sàng giúp đỡ, thì người mang khuyết tật vô hình không những không được hưởng một sự ưu tiên nào mà còn bị đánh giá, bởi họ bị so sánh với người lành lặn. Đồng nghiệp của một người đang điều trị ung thư sẽ tạo điều kiện để anh vừa đi làm vừa chạy hóa chất. Đồng nghiệp của người trầm cảm, do không biết anh bị bệnh hay khước từ coi đó là bệnh "thật", sẽ coi anh là vô kỷ luật và không đáng tin cậy khi anh muộn thời hạn vì trầm cảm khiến anh lê lết.