Thứ Ba, 17 tháng 3, 2020

[Review sách] Một cuốn sách về chủ nghĩa tối giản - Chi Nguyễn

Tiếp theo series sách về "Lối sống tối giản", hôm nay mình sẽ review và tóm tắt sách có tựa đề: "Một cuốn sách về chủ nghĩa tối giản".

Ảnh: Fahasa.com
Nhận xét chung thì đây là cuốn sách rất hay (mình cảm thấy hay ngay từ trang đầu tiên cơ, do xem trên Youtube có bạn kia nói đọc tới lần thứ 3 mới thấy hay 😅). Văn phong chặt chẽ, ngôn từ súc tích. Cảm thấy có sự tương đồng trong phong cách viết nên đọc rất dễ hiểu. Nội dung sâu sắc mà gợi mở, đọc tới đâu lại thấy gật gù tâm đắc tới đó.

Có lẽ do là một người làm khoa học nên tác giả sắp xếp ý tưởng trong cuốn sách rất rành mạch, logic, đi từ tổng thể đến cụ thể, lý thuyết và thực tiễn đan xen nhau một cách nhịp nhàng. Người có tư duy tổng quát hay tư duy chi tiết đều có thể dễ dàng tiếp nhận thông tin khi đọc.

Do sách có rất nhiều thông tin, mình sẽ dùng Mind-map để hệ thống lại, để những lần sau chỉ cần mở ra là có thể nắm được toàn bộ nội dung sách trong lòng bàn tay. Dùng Mind-map miễn phí nên tất nhiên là không được đẹp 😰😰

Trong chương 1, tác giả đưa ra một định nghĩa mở về Chủ nghĩa tối giản, tiếp theo là 7 hiểu lầm thường gặp về CNTG và cách để đập tan những hiểu lầm này, cuối cùng đề cập đến 4 hạn chế của CNTG và cách khắc phục. Nói là "hạn chế" vậy thôi chứ mình cũng không thấy gì là bất lợi lắm, cũng nhẹ nhàng.




Mình đã làm video về cuốn sách này trên Youtube channel của mình nhen: https://www.youtube.com/watch?v=DhvyWl4Tz8w&t=20s

Chủ Nhật, 15 tháng 3, 2020

[Dịch] Thiết lập giới hạn cho tình yêu

SET BOUNDARIES TO YOUR LOVE
Thiết lập giới hạn cho tình yêu của bạn
Trích sách "The inner voice of love" - Henri J.M. Nouwen


Khi người khác cho bạn thấy giới hạn của họ ("Tôi không thể làm điều này cho bạn"), bạn cảm thấy bị chối từ. Bạn không thể chấp nhận được sự thật rằng người khác không sẵn lòng làm cho bạn tất cả những thứ bạn mong đợi từ họ. Bạn khao khát tình yêu vô biên, sự quan tâm vô bờ bến và sự cho đi không giới hạn.

Một phần nỗ lực của bạn là phải thiết lập "các giới hạn cho chính tình yêu của bạn" - điều mà bạn chưa từng làm. Bạn cho người khác những gì mà họ đòi hỏi, và khi họ đòi hỏi hơn nữa, bạn cho đi nhiều hơn nữa, cho đến khi bạn cảm thấy chính mình kiệt quệ, bị lợi dụng và bị thao túng. Chỉ khi bạn có thể đặt ra những giới hạn cho chính bản thân, bạn mới có thể nhận ra, tôn trọng và thậm chí biết ơn những giới hạn của người khác.


Khi có sự hiện diện của người bạn yêu, nhu cầu của bạn cứ tăng mãi lên cho đến khi họ cảm thấy quá tải và họ buộc phải rời xa bạn để sống cuộc sống của chính họ.


Việc khó khăn là phải đối diện với chính mình, để bạn có thể kiềm chế những nhu cầu của mình trong giới hạn của bản thân và khi có sự hiện diện của người mình yêu thương. Sự tương trợ đích thực trong tình yêu đòi hỏi những người biết tiết chế bản thân và những người biết cho đi nhưng vẫn giữ được bản sắc riêng của mình. Vì thế, để cả hai có thể trao đi một cách hiệu quả và tự kiềm chế được  tốt hơn các nhu cầu cá nhân, bạn phải học cách đặt ra các giới hạn cho tình yêu của bạn.

⧪⧪⧪⧪⧪
- struggle = effort, fight
- part of something
- contain = control, hold
- mutuality = sự tương hỗ
- possess = own, control
⧭⧭⧭⧭⧭
TỰ NGẪM

Khi yêu, ta thường ở trong hai trạng thái: Một là muốn cho đi rất nhiều, hy sinh nhiều đến một ngày ta cảm thấy quá tải và không thể chịu nổi nữa, ta đau khổ rời xa người mình yêu. Hai là đòi hỏi rất nhiều từ người yêu mình, chẳng may họ không đáp ứng được, ta trách móc và cho rằng người không yêu ta.

Theo mình, tác giả không có ý bảo chúng ta đừng yêu quá nhiều, tất nhiên tình cảm thì có thể vô bờ bến nhưng điều kiện kinh tế, sức khỏe, trình độ nhận thức, các mối quan hệ xã hội,..v.v.. thì lại có giới hạn.

Ví dụ: Ta có thể rất yêu, rất muốn trò chuyện với người đó, nhưng không thể thức tới sáng để trò chuyện. Ta có thể rất yêu, muốn chu cấp cho người yêu, nhưng với mức lương ba cọc ba đồng thì ta không thể mua nhà mua xe mua tất cả những thứ người yêu muốn được.

Vì vậy, phải tự đặt ra giới hạn cho tình yêu của mình. Đáp ứng cho người yêu những thứ trong khả năng của bản thân thôi, làm sao để có thể trao đi mà vẫn thấy thoải mái, đừng quá hy sinh đến mức không thể chịu nổi nữa. Đồng thời phải tự tiết chế trong việc đòi hỏi đối phương. Nếu đối phương có mức lương 20 ngàn đô/tháng, vào Valentine nhõng nhẽo một chiếc túi Gucci thì được, nếu lương người ý tầm 8 triệu, được tặng chiếc túi Vascara 500k thì cũng nên vui vẻ chấp nhận.

Tình yêu là chuyện của trái tim, nhưng cũng cần thêm bộ não nữa. 

Thứ Tư, 11 tháng 3, 2020

[Dịch] Cách xử lý email văn phòng

DEALING WITH YOUR OFFICE EMAILS
XỬ LÝ EMAIL VĂN PHÒNG CỦA BẠN


Email đã thay đổi hoàn toàn cách chúng ta làm việc ngày nay. Email đem lại nhiều ích lợi, và nếu sử dụng tốt, nó có thể là một công cụ tuyệt vời để cải thiện hiệu suất công việc của bạn. Tuy nhiên, nếu quản lý không tốt, email có thể trở thành một thứ gây lãng phí thời gian quý báu. Thống kê chỉ ra rằng nhân viên văn phòng phải vật lộn với trung bình hơn 30 email một ngày. Dù bạn đã cố hết sức, những email không cần thiết và spam có thể làm rối tung ngay cả hộp thư ngăn nắp nhất và làm nhiễm vi-rút cho hệ thống máy tính của bạn. Sau đây chúng tôi sẽ đưa ra hướng dẫn để bạn có thể bảo vệ chính mình.


Thiếp lập ưu tiên cho thư được gửi đến
Nếu bạn thường xuyên phải đối mặt với số lượng lớn thư gửi đến, bạn cần phải đặt ra ưu tiên cho hộp thư của bạn để xác định những email nào là thực sự quan trọng. Nếu chúng rõ ràng là spam, bạn có thể xóa luôn không cần đọc. Sau đó làm theo các bước sau cho mỗi email:
  • Kiểm tra xem email được gửi đến từ ai. Bạn có đang mong đợi hoặc hy vọng được nhận thông tin từ người gửi đó hay không? Họ mong chờ bạn phản hồi nhanh đến mức nào?
  • Kiểm tra email đó là về điều gì. Vấn đề đó có khẩn cấp không? Nó có phải là một vấn đề thuộc phạm vi trách nhiệm của bạn không, hay nó cần được chuyển tiếp cho ai đó khác?
  • Email đó đã được gửi tới hộp thư của bạn bao lâu rồi? Kiểm tra thời gian thư được gửi đến.
Việc lướt sơ qua như thế có thể giúp bạn xác định đâu là những email đòi hỏi sự chú ý kịp thời từ bạn. Những email khác có thể được giữ lại để đọc sau, vào một lúc khác thuận tiện hơn.


Trả lời theo giai đoạn
Khi đã thiết lập ưu tiên cho những email của bạn, bạn có thể trả lời chúng theo giai đoạn, đầu tiên là một bản tóm tắt và sau đó là một bản chi tiết hơn (follow up emails). Đây là lời khuyên điển hình khi phải xử lý những vấn đề phức tạp mà bạn không muốn đưa ra một câu trả lời vội vàng. Nếu bạn quyết định làm như vậy, hãy nói cho người nhận một ngày cụ thể mà bạn có thể quay trở lại với anh ấy /cô ấy và cố gắng thực hiện điều này bất cứ nơi đâu có thể.
*không biết dịch cụm wherever possible là gì luôn 😥😥

Một số email không phức tạp và chỉ đòi hỏi một câu trả lời ngắn gọn, do đó tốt nhất bạn nên trả lời chúng ngay lập tức. Ví dụ, nếu tất cả những gì bạn cần nói là "Được, tôi có thể tham gia cuộc họp lúc 10.00" hoặc "Cảm ơn, đó đúng là thông tin tôi cần", thì hãy trả lời luôn. Nếu bạn chưa thể trả lời hoặc chọn không trả lời ngay lúc đó, hãy cho người gửi biết bạn đã nhận được thư và sẽ phản hồi sớm nhất có thể.

🔺🔻🔺🔻🔺🔻🔺🔻🔺🔻🔺🔻🔺🔻
  • unsolicited = not asked for
  • Clutter up = fill a space in a disorderly way
  • prioritize/prioritise (v) = to decide which of a group of things are the most important so that you can deal with them first
  • acknowledgement (n) = a letter or email to say that you have received something that someone sent to you
  • wherever possible = in any situation where something is possible = Everywhere and anywhere
  • sphere (n) = a subject or area of knowledge, work, etc.
  • A follow-up email is an email or sequence of emails sent in response to the actions of subscribers. It stimulates them to choose a paid plan instead of a free trial, set up a meeting for B2B, leave feedback, buy another product on an e-commerce website, etc

Bắt chước là tốt hay xấu?

Công việc của mình chủ yếu là trả lời email của khách hàng. Và mình làm tốt công việc đó, được chứng minh qua điểm số đánh giá chất lượng từ công ty và qua sự hài lòng của khách hàng. Mình hiếm khi nào sai chính tả, mắc lỗi diễn đạt, thiếu ý, thừa câu; mình giải đáp được thắc mắc và giải quyết được vấn đề của khách hàng. Vì mình viết email tốt, nên từ lâu đã có một số người mượn mẫu email của mình để làm của riêng, có người xin phép, có người không. Ban đầu, khi phát hiện mẫu của mình bị người khác xài, mình rất tức giận, cảm giác giống như bị ăn cắp chất xám vậy. Nhưng sau khi nhận được một vài lời khuyên từ các anh chị lớn tuổi hơn, mình cũng dần hiểu, người ta phải công nhận mình làm hay, làm tốt, làm đúng thì người ta mới lấy mẫu email của mình. 

Nếu chỉ đến đó thì đâu còn gì để nói, có một vấn đề sâu xa hơn. Người ta thấy mình làm như thế thì được điểm cao, nên người ta nghĩ là cứ bắt chước y chang thì sẽ được điểm cao như mình. Thế nhưng thực tế cho thấy, dù họ có dùng mẫu email của mình, thì điểm của họ cũng không khả quan hơn. Chính cái mẫu đó mình được điểm cao, khi họ áp dụng thì thậm chí điểm còn tan nát hơn.

Thứ nhất, thông tin và kiến thức nghiệp vụ ở công ty mình là thứ thay đổi thường xuyên. Vì vậy, mình phải luôn luôn cập nhật và thay đổi câu chữ mỗi ngày, trong mỗi cái email mình gửi đi. Còn nếu người khác chỉ sao chép và dán, sao chép và dán, thì sẽ bị sai thông tin ngay. Bản thân mình luôn tự vận động thay đổi để tốt hơn từng ngày, mẫu của mình luôn được cập nhật và thay đổi xoành xoạch, không ai mà theo kịp được.

Thứ hai, mỗi một case được gửi tới, là một khách hàng khác, một vấn đề khác, hoặc nhiều khi cùng một vấn đề nhưng khách hàng lại hỏi thêm vài ý, thắc mắc thêm vài điều, và không phải khách hàng nào diễn đạt cũng dễ hiểu. Khi trả lời email, cái khó là phải làm sao hiểu được chính xác khách hàng đang nói gì và muốn gì, cái khó hơn là làm sao thể hiện cho khách hàng hiểu là mình hiểu họ nói gì, sau đó, phải linh hoạt thêm bớt câu chữ theo từng trường hợp, từng câu hỏi và vấn đề của khách hàng. Nếu chỉ sao chép rồi dán rồi gửi đi, chắc chắn sẽ có lúc thừa thông tin, có lúc lại thiếu thông tin. 

Phải hiểu cái cốt lõi, thì mới làm tốt được. Cứ máy móc dùng mẫu của người này người kia, không khác gì giải toán theo công thức mà lại quên thế số vào.

Cái chuyện buồn cười này khiến mình nhớ lại câu chuyện buồn cười tương tự hồi mình còn là sinh viên. Mình thích tìm tòi và học hỏi những phong cách thuyết trình tốt, sau đó áp dụng để thuyết trình trên lớp. Nhiều bài thuyết trình thành công khá vang dội, mình giống như khơi dậy một trào lưu làm thuyết trình theo kiểu abc, xyz. 

Mọi người bắt đầu bắt chước những gì mình làm. Đầu tuần này, mình làm kiểu A, thì nhóm thuyết trình vào thứ 5 cũng làm kiểu A. Đến tuần sau, mình làm kiểu B, sau đó có nhóm cũng làm kiểu B. Nhưng dĩ nhiên đâu phải cứ bắt chước là đạt được hiệu ứng tốt như mình làm. Lại là vấn đề về việc không hiểu được bản chất sự việc, chỉ thấy "người ta làm vậy được khen, mình cũng làm vậy để được khen".

Ban đầu, khi bị bắt chước cũng rất bực mình, cảm giác giống như bị cạnh tranh, bản tính mình vốn rất ghét sân si so đo. Mình làm vì đam mê, đam mê sự hoàn hảo, và mình làm tốt nên mình được điểm cao, chứ không phải mình cố nhoi lên để đạp người khác xuống. Vậy mà cứ bị bắt chước, cạnh tranh. Nhưng rồi mình nhận ra, cạnh tranh là cần thiết để bản thân phải tiến bộ và cố gắng hơn mỗi ngày. Nếu không có sự canh tranh, chắc chắn mình sẽ ngủ quên trên chiến thắng, nếu không có cảm giác bị đuổi theo phía sau, mình sẽ giảm tốc và tự mãn, chủ quan. Nếu mình không tiếp tục tiến lên, nếu mình không sáng tạo hơn, thì chẳng mấy chốc sẽ bị thụt lùi. Cạnh tranh thúc đẩy mình tìm tòi nhiều hơn, sáng tạo mạnh mẽ và có nhiều động lực hơn. Cứ khi người khác bắt chước được cái mình đã làm, thì mình đã tạo ra được một cái mới tốt hơn.

Bắt chước là bước căn bản để chúng ta học hay làm một cái gì đó mới. Em bé bắt chước hành vi của cha mẹ để hành xử. Người Việt bắt chước cách phát âm của người Mỹ bản xứ để học tiếng Anh. Thực tập sinh bắt chước anh chị có nhiều kinh nghiệm để học được việc. Thậm chí sinh viên Kiến trúc còn phải bắt chước, vẽ lại tranh của người khác, trước khi có thể tự sáng tạo ra bức vẽ và phong cách của riêng mình. Bắt chước là điều cực kỳ cần thiết. Nhưng đi kèm với bắt chước phải là tư duy chọn lọc và óc sáng tạo. 

Bắt chước chỉ là bước đầu tiên thôi, giúp ta nắm được cái căn bản thôi. Quan trọng nhất ta phải luôn luôn hiểu bản chất của vấn đề, nắm được cái cốt lõi. Trong quá trình bắt chước, phải có tư duy, có chọn lọc, dùng mẫu của người khác cũng được nhưng chỗ nào phù hợp thì dùng chứ không nên bạ đâu áp đấy. Sau khi đã vững nền tảng, ta có thể tự sáng tạo ra những cách giải quyết khác nhau, những mẫu câu khác nhau trong từng hoàn cảnh. 

Bắt chước có chọn lọc là biết học hỏi, bắt chước mà không hiểu vấn đề là rập khuôn.

Chủ Nhật, 1 tháng 3, 2020

[Review phim] A Beautiful Mind (2001)

Lý do duy nhất mình từng chọn xem bộ phim này vì đây là phim về tâm thần phân liệt, hoang tưởng. Do mình đang ở trong giai đoạn không được ổn cho lắm về mặt tâm lý, mình muốn xem thử trong phim ảnh thì bệnh nhân tâm thần phân liệt được khắc họa như thế nào. Đâu ngờ, những thứ mà bộ phim đem lại cho mình sau khi xem, lại tuyệt vời hơn những gì mình đã mong đợi.

A Beautiful Mind (Tạm dịch: Một tâm hồn đẹp) là một bộ phim tiểu sử, kể về cuộc đời của nhà kinh tế học John Nash, người từng đạt giải Nobel năm 1994. Tuy là phim tiểu sử nhưng không hề nhàm chán. Nội dung phim xoay quanh cuộc sống của một nhà toán học trẻ tên John Nash, tuy thông minh nhưng sớm bị mắc căn bệnh Tâm thần phân liệt hoang tưởng và buộc phải đấu tranh với nó trong sự chịu đựng đầy đau đớn của người vợ Alicia và bạn bè.

Mình rất thích màu của phim này, do là phim cũng khá "cổ" nên có màu vàng nhẹ nhàng của phim thập niên 90 bên Mỹ. Một điểm cộng vô cùng lớn là diễn viên quá đẹp trai, xinh gái, mà lại là đẹp kiểu đúng gu mình nữa cơ.

Mạch phim rất vừa phải, không quá nhanh cũng không quá chậm, diễn biến phim được sắp xếp rất hợp lý. Tuy phải khắc họa một tâm trí của một bệnh nhân tâm thần phân liệt hoang tưởng - tức là một tâm trí hết sức lộn xộn và các sự kiện diễn ra nhập nhằng - nhưng đạo diễn dựng phim rất khéo léo khiến cho người xem không cảm thấy bị khó hiểu. 

Một điều mình cảm thấy vừa tức vừa thú vị là mãi cho đến khi xem hết phim mình vẫn chưa thể phân biệt được những tình tiết nào là thật và những chi tiết nào là không thật. Mình chỉ biết tóm gọn lại là "đó là một người mắc bệnh tâm thần phân liệt kèm theo chứng hoang tưởng nên có rất nhiều tình tiết chỉ là ảo giác, là tưởng tượng của nhân vật mà thôi, nhưng còn cái nào là thật cái nào là giả trong phim thì chịu... không thể nhận ra".

Và cuối cùng, thứ mà mình mong được nói đến nhất sau bộ phim này, chính là liều thuốc vĩ đại của tình yêu. 

Tuy có một số bình luận cho rằng: "So với nguyên mẫu người vợ của John Nash ngoài đời, nhân vật Alicia trong phim có phần được lý tưởng hóa ít nhiều", nhưng sau cùng thì qua bộ phim, mình vẫn cảm thấy rất ngưỡng mộ tình yêu cao cả và sự hy sinh mà người vợ Alicia đã dành cho Nash. Mình tin chắc rằng, chính sự kiên nhẫn, cao cả và hết mực hy sinh của Alicia đã giúp Nash có đủ động lực để chiến đấu với căn bệnh tâm thần quái ác tưởng chừng như không thể chữa trị này. Xem phim, mình rất là thương Alicia với những khó khăn mà một cô gái xinh đẹp dịu dàng phải chịu đựng khi chung sống với một người chồng dù thông minh giỏi giang nhưng lại có một tâm trí không bình thường. Cô đã phải đè nén cả những nhu cầu sinh lý rất đỗi bình thường như việc hẹn hò lãng mạn, những cử chỉ yêu thương chăm sóc, thậm chí cả nhu cầu chăn gối, vì một người đàn ông tâm thần sẽ không có khả năng đáp ứng được những điều trên. Đỉnh điểm của sự tuyệt vọng và cũng là của sự hy sinh, là khi Nash trong cơn thẫn thờ mất hết lý trí đã suýt dìm chết đứa con trai sơ sinh của họ trong bồn tắm, Alicia đã phải tức giận và tuyệt vọng ôm con chạy trốn khỏi Nash ngay giữa lúc giông bão và cầu cứu tới bác sĩ tâm thần, nhưng sau đó Alicia vẫn chọn quay lại, nắm tay Nash vượt qua thử thách, kiên trì từng bước giúp anh điều trị và cải thiện bệnh tình, thậm chí còn góp phần rất lớn giúp Nash được vinh danh trong lễ trao giải Nobel khi đầu tóc cả hai đã bạc phơ.

Mình thật sự, thật sự ngưỡng mộ tình yêu cao đẹp này của hai người.

Tóm lại, bộ phim có nội dung thú vị, xây dựng khéo léo, diễn xuất đỉnh và hài hòa của tất cả diễn viên, mang lại cho người xem một cảm giác vô cùng "thuần khiết" đúng như cái tên "tâm hồn đẹp". Mình nghĩ, những ai đang phải chống chọi với bệnh tâm lý có thể xem bộ phim này để tìm được sự đồng cảm và, biết đâu lại tìm được lối thoát cho sự bế tắc của bản thân. Và trên hết, với những ai đã mất niềm tin vào tình yêu, hãy xem phim "A Beautiful Mind" vì biết đâu sẽ tìm lại được niềm tin đánh mất về tình yêu chân chính và cao đẹp.