Dạo này tôi không còn viết nhiều như trước. Cơ bản là vì sau một biến cố tình cảm xảy ra gần đây, tôi đang dần học được cách chấp nhận sự không hoàn hảo của cuộc sống này.
Trước đây tôi viết để nhìn nhận lại và gọi tên những cảm xúc của mình. Tôi ghi chép mọi cảm xúc, cách nó bắt đầu, diễn biến, cao trào và cột mốc mà nó kết thúc. Chẳng hạn như những chuyện xảy ra ở công sở, cảm xúc khi yêu một ai đó, những trăn trở về tương lai...
Dần dà tôi thấy việc ghi chép hay nhìn nhận mọi cảm xúc của bản thân cũng không còn quá quan trọng. Tôi thấy, có ghi chép hay không thì nó cũng đã, đang và sẽ xảy ra, những cảm xúc ấy vẫn cứ lặp đi lặp lại trong cuộc sống. Tôi không thể tránh khỏi những cảm xúc vô cùng bất mãn, chán nản khi đi làm, cũng không thể tránh được những lúc trái tim tan vỡ và đau khổ vì chuyện tình yêu. Việc tôi có thể làm là can đảm chấp nhận sự tồn tại của những cảm xúc ấy và để cho nó đi qua.
Công việc sẽ không bao giờ hoàn toàn thuận lợi, tình yêu sẽ không bao giờ chỉ toàn những màu hồng, cuộc sống sẽ luôn có thăng và trầm chứ không có chuyện chỉ mãi mãi phát triển đi lên. Tôi dần chấp nhận được sự thật này, ngừng vùng vẫy để thoát ra khỏi những cảm xúc khó chịu. Đơn giản là chấp nhận mọi thứ. Rồi mọi chuyện cũng sẽ qua.