Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2024

Một cơn mưa

Chiều nay mình vừa mới ngủ dậy thì trời đổ cơn mưa. Tiếng hạt mưa vỗ vào mái nhà nghe bồm bộp, chứng tỏ là một cơn mưa rất to. Mình định đọc sách, nhưng bỗng nảy ra ý định ra ban công xem mưa một lát, vì cũng lâu rồi chưa được nhìn thấy mưa.

Mình đã đứng ngắm mưa rất lâu. Những giọt mưa tạt xiên vẹo vì bị gió thổi. Những giọt mưa rơi thẳng xuống mấy chậu cây của ba. Ban đầu mình còn đứng sâu ở phía trong, chỉ lặng lẽ nhìn ra, một lúc sau mình đứng ra ngoài để đón mưa luôn. Mưa rơi vào người, mát, mát rượi, đã lâu lắm rồi mình chưa được cảm nhận sự mát mẻ đậm chất thiên nhiên như thế. 

Vì sống ở thành phố, nên đứng từ ban công nhà mình chỉ toàn thấy mái nhà hàng xóm. Hầu hết đều là những căn nhà mới xây, kiểu dáng hiện đại. Cũng còn những căn nhà đã xập xệ, cũ kỹ, nom thật lạc quẻ trong cái xóm này.

Mình đưa mắt nhìn xung quanh ban công của nhà mình. 

Có nước chảy ra ào ạt từ một cái ống dẫn, chảy xuống một cái cống nhỏ. Ngày bé mình cực kỳ thích dòng nước này. Mình và lũ bạn lấy tay bịt cái ống, sau đó thả tay ra để chứng kiến dòng nước túa ra dữ dội, rồi cười vui thích. Hoặc lấy tay hứng nước rồi tạt vào người nhau, mặc dù biết sau đấy về nhà sẽ bị phụ huynh mắng cho vì cái tội nghịch nước mưa. Cũng từ dòng nước đấy, lũ nhóc tụi mình chơi trượt nước, trượt khắp cái sân thượng, mê lắm. Khi nhớ lại những mảnh ký ức tuổi thơ như này, mình cảm thấy biết ơn cuộc sống vì mình đã có một tuổi thơ êm đềm, được tự do rong chơi khám phá và phát triển tự nhiên.

Ở ban công còn có một chậu cây lớn hình chữ nhật. Có lần ba vô tình đặt một cây xương rồng vào chậu cây đó, bẵng đi một thời gian, cái cây xương rồng bé tí teo ngày nào, nay bành trướng phủ kín chậu cây. Nhưng một cái chậu to đùng mà chỉ toàn là xương rồng thì có gì vui đâu, thế là ba nhờ mình phụ ba dẹp đống cây đó. Mình nhớ là ba và mình đã mất cả một buổi chiều để nhổ hết được đống cây xương rồng. Sau đợt đó, ba trồng vào đấy một ít rau sâm đất. Ba bảo ăn sâm đất bổ lắm. Lâu lâu ba lại nhổ một ít rồi bảo mẹ nấu canh, vị nó cũng ngon như rau mồng tơi. Rồi ba trồng thêm càng cua, cứ dăm bữa nửa tháng trên bàn ăn nhà mình lại có một đĩa rau càng cua trộn, đơn giản nhưng rất thơm ngon, và lại an toàn - vì nhà tự trồng.

Mình đưa mắt nhìn quanh ban công một lần nữa, để ý thấy cái lan can đã han gỉ và những mảng sơn bong tróc, bất chợt nhớ ra bản thân còn quá kém cỏi, nhỏ bé, chưa lo được gì cho ba mẹ. Có lẽ nếu phấn đấu hơn, bây giờ mình đã giúp được ba mẹ sơn sửa lại nhà cửa cho khang trang hơn. Ngày xưa ở tuổi mình, ba mẹ đã có một công việc kinh doanh ổn định, xây được cái nhà, phụng dưỡng được cha mẹ già và có ba mặt con, mình thì còn loay hoay kiếm chỗ đứng trong sự nghiệp và kiếm người yêu :)))

Mình phải cố gắng hơn nữa. 

Và sẽ lại được thong thả ngắm một cơn mưa chiều. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét