Thứ Bảy, 4 tháng 1, 2020

Chuyện về Tiền

[Re-up từ một post trên FB vào tháng 08/2018]

Nhà mình không giàu, nói thẳng là vậy.
Tuy ba mẹ kiếm tiền rất giỏi, cực giỏi luôn ý, nhưng vì đông con và còn nuôi bố mẹ già, nên kiếm được bao nhiêu cũng không giàu nổi. Cuộc sống của nhà mình xưa giờ, chỉ gói gọn trong 1 từ: “Đủ”. Đủ ăn, đủ mặc, đủ xài, đủ học. Nên từ nhỏ đến lớn, dù rất thích học thêm cái này cái kia, muốn mua thứ này thứ nọ, cũng đành ém lại, không dám đòi hỏi ba mẹ, dẫu biết rằng nếu nói thì ba mẹ cũng ráng chắt chiu cho học, cho mua.

Mà ba mẹ sao lại vui tính, không cho đứa nào đi làm thêm cả, kiểu ba mẹ xem việc làm thêm giống như một “thứ bệnh dịch cần tránh xa” (ewww)
Hồi bà chị cả của mình học Đại học, lén đi làm thêm bị phát hiện, về nhà bị chửi cho lên bờ xuống ruộng =]] Cấm cửa =]]
Nghĩ cũng tội nghiệp bả, dân Kinh tế, đầu óc nhạy bén, tính toán giỏi giang, mà lại không được … kiếm tiền.

Hồi mình là Sinh viên, cũng tập tành kinh doanh. Bận bịu quá nên cả tháng không về nhà. Ba đánh hơi được nên gằn giọng với mẹ ngay: “Bắt nó về, không có làm thêm làm mướn cái gì hết lo mà học đi”. Haiz, thời buổi làm ăn khó khăn còn không được ủng hộ, cứ như bản thân làm việc phi pháp, cứ phải dè chừng, nản quá cũng bỏ.

Sau đó một thời gian lại sốt ruột, đi xin việc thêm vài nơi. Mà thế quái nào cứ không làm được. Lúc thì thử việc vật vã xong không được nhận, lúc thì đi phỏng vấn rớt, lúc thì gặp mấy con người lừa đảo làm ăn ba láp ba xàm. Cứ mỗi lần không kiếm được việc làm thêm, lại bỏ Sài Gòn về nhà nằm dỗi, mẹ lại hỉ hả lắm. Hóa ra cứ khi nào mình đi làm thêm, là mẹ ở nhà âm thầm cầu mong mình đừng có đi làm thêm, để tập trung học hành. Ahhhh. Mẹ rủ rỉ “Cần gì thì nói mẹ (ráng) cho, chứ không phải đi làm thêm làm nếm, vất vả lắm”.

Hừmmmmmm, mình đâu dám thỏ thẻ “Mẹ ơi con muốn chiếc xe Yamaha MT 03, mẹ có bỏ ra 120 triệu không”, “Mẹ ơi con thích dàn trống 60 triệu, mẹ cho được không”, “Mẹ ơi mua cho con cái máy chụp ảnh Canon kèm filter, tripod, gimbal, card khủng 32GB, lens fisheye, lens tele, cap, hood đầy đủ nha”… Chắc dám nói =)))))))))))))

Thôi, đi làm thêm không được, thế ở nhà dùi mài kinh sử, cam chịu hàng tuần về nhà cọ toilet lau nhà rửa chén và nịnh mẹ (😒😒), xong đến cuối kì lãnh cái bằng tốt nghiệp loại ưu, kèm một nùi chứng chỉ, về quăng cho mẹ, đấy mẹ ngắm đi, cho zừa lòng :((

Tốt nghiệp xong, thế quái nào mà apply vào cty hiện tại thì được gọi đi phỏng vấn ngay, phỏng vấn có kết quả liền, hôm sau đi làm luôn, mọi chuyện thuận lợi và nhanh như chớp, khi mà ba mẹ không còn cấm đi làm

Và ba mẹ lại tiếp tục vui tính, từ đó đến nay đã hơn 1 năm chưa hề hỏi mình làm ở đâu, làm gì, lương bao nhiêu  Cũng chưa bao giờ bảo mình đưa một đồng nào   Hay nhể (Nói vậy chứ mình vẫn đưa nha nha nha 🙀 )

Hai bà chị mình cũng vậy, chả đi làm thêm gì, chả có kinh nghiệm gì, chả quan hệ rộng rãi gì, vậy mà chưa ra trường cũng có việc làm ổn định rồi. Hay thật 

Thôi kể tiếp chuyện đi làm đi.
Thế rồi từ đó mình bước vào thế giới “của những người đi làm”.
Ôi giồi ôi đi làm kiếm tiền sướng như vậy, tại sao ba mẹ lại bắt mình trì hoãn cái sự sung sướng đó lại =)))
Kiếm được tiền cảm giác sướng bỏ xừ.
Được mua thứ mình cần, ăn món mình muốn, làm điều mình thích, quan trọng nhất được học cái mình yêu.
22 tuổi già chát, mới có điều kiện bắt đầu thực hiện những đam mê của cuộc đời mình.
Cuộc sống dễ dàng hơn, trọn vẹn hơn, phần lớn, là nhờ tiền mà ra đấy

Ngày xưa coi tiền là thứ gì đó “cấm kị”, là thứ “dơ bẩn” không nên nhắc tới, dễ làm vẩn đục tâm hồn.
Giờ mới hiểu: Tiền, hay bất cứ cái gì, cũng có nhiều mặt, quan trọng là ở thái độ của mình với nó, quan trọng hơn là mình có biết cách sử dụng nó hay không – biến nó thành công cụ giúp đỡ mình trong cuộc sống, chứ không đội nó lên đầu mà sống.

Mình thường phải tưởng tượng đến một ngày, ba mẹ già yếu, bệnh tật, thay vì chỉ có thể nói câu “ôi con thương ba/ con yêu mẹ/ tội nghiệp ba mẹ quá”, thì có tiền để đưa ba mẹ đi chạy chữa ở những nơi có điều kiện thật tốt, ăn những món thật ngon để bồi bổ sức khỏe, được nghỉ dưỡng ở nơi thanh tịnh, thì cái nào thể hiện chữ hiếu hơn?

Tưởng tượng đến cảnh mấy đứa em của mình nếu phải loay hoay, hoang mang với tương lai, thay vì chỉ có thể vỗ vai bảo “ráng học đi mấy đứa”, thì đập vào mặt nó cục tiền và nói “đóng tiền mà học đi cho tương lai sáng lạn hơn tao”, thì cái nào thể hiện tình huynh đệ hơn?

Bạn buồn, thay vì chỉ nhắn "chia buồn với mày" hay "đừng buồn nữa nha", thì xách xe rủ nó đi ăn với một câu khiến ai cũng thấy ấm lòng: "TAO BAO", ngon hơn nữa là xách xe đi du lịch cùng nhau luôn 😉, thế nào là bạn tốt hơn?

Trong tình yêu cũng vậy. Ngày xưa bước vào đời với vài mối tình thơ mộng, tin rằng một túp lều tranh hai trái tim vàng là có thật. Nhưng rồi hiện thực tàn nhẫn lắm  Phải ngậm ngùi chấp nhận sự thật rằng No Money, No Love.

Quan điểm hiện tại: Không có (nhiều) tiền, thì không nên yêu, đặc biệt đừng có mà cưới. Mình không muốn nói những lời sáo rỗng rằng sẽ chăm sóc và yêu thương một ai đó suốt đời, hứa sẽ chung thủy với ai đó trọn đời, thề sẽ ở bên ai đó mọi ngày khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi mạnh khỏe cũng như lúc đau yếu blah blah…. TRONG KHI KHÔNG CÓ TIỀN. Không có tiền chỉ có về nhà cằn nhằn, dằn vặt nhau mà thôi, yêu thương cái gì  Không có tiền thường cãi vã đánh lộn, chứ chăm sóc nhau cái gì

Nói vậy chứ mình vẫn không phải loại thực dụng, thậm chí rất ghét mấy con người thực dụng nhé. Cái gì cũng đúng mực mới tốt. Thực tế là đủ. Cần tiền thì nói cần tiền, rồi kiếm tiền một cách chân chính. Trong tình cảm, thực tế thì nói là mình thực tế, rồi cùng nhao gầy dựng kinh tế, chứ đừng có mà nói “không xem trọng vật chất đâu” nhưng thấy người ta không đáp ứng được nhu cầu của mình thì bỏ người ta.😭

Thôi, dài dòng cũng chỉ tóm lại vài ý thế này:

● Tiền không mua được nhân cách và lòng tự trọng. Nhưng không có tiền, thì dễ mất nhân cách và làm lòng tự trọng kém đi lắm.

● Tiền không giải quyết được tất cả, nhưng nó giải quyết được hầu hết mọi thứ.

● Ai nói câu “Tiền không mua được hạnh phúc”, thì chỉ có 2 trường hợp: Một là không kiếm ra tiền, hai là không biết cách xài tiền.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét