Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2020

Tản mạn mùng 2 Tết

Trưa nay - mùng 2 Tết, con bạn thân từ hồi cấp 2 gọi điện, bảo "hôm nay quán tao demo, mày xuống thử nước giùm tao". Mình "ok thay đồ xong xuống liền."

(Mình có con bạn đang hợp tác mở quán cafe - trà sữa, hôm nay quán nó bán thử, đặng mùng 4 Tết khai trương. Vì là bạn thân nên trong bài viết này mình sẽ gọi là "nó")

Đây, hihi, ảnh mình chụp bằng con điện thoại cùi bắp
Quán rất rộng, mọi thứ còn khá ngổn ngang, chưa đi vào hoạt động ổn định, chủ quán và con bạn loay hoay ở trong quầy để pha chế. Chưa có nhân viên vì không ai chịu đi làm vào dịp Tết cả. Vì mình tới vào buổi trưa tầm 11 giờ nên trời nắng cực, oi bức, trong quán nóng hầm hập và cũng chưa có khách nhiều. Chưa có máy lạnh hay quạt phun sương như nó dự định, vì chỉ có 2 người lo hết mọi thứ đối với một cái quán quy mô khá lớn nên không thể làm hết ngay tất cả mọi việc như trên kế hoạch được. Mình đứng quan sát một chút rồi xông xáo xếp bàn xếp ghế, bưng bê nước, phục vụ khách giùm nó. Chủ quán (là người iu của nó) bảo mình vô trong quầy đứng chung cho mát, vì ở ngoài rất nóng, mình cười hề hề bảo "thôi em làm luôn tay luôn chân, lăng xăng quen rồi, ngồi một chỗ không quen". Tự dưng mình cảm thấy vui vẻ khi làm mấy việc này, có lẽ do không gian có cây cối (mình thích thiên nhiên) và dù gì thì cũng là chỗ bạn bè, giúp nhau một tí cho có tình huynh đệ. 

Khi mình bưng nước tới bàn của khách, khách hỏi mật khẩu wifi, mình bảo hông biết, mình cười hềnh hệch vội vã xua tay thanh minh: Tại hông phải là nhân viên quán, xong mình bỏ đi. Sau đó 5 giây mình nghĩ ủa sao mình ngố nhỉ, đáng lẽ mình phải nói là "em không biết nhưng để em đi hỏi chủ quán nhá" (vì đằng nào mình cũng sẽ phải hỏi mà). Nếu như mình nói trước với khách là mình sẽ đi hỏi rồi trở lại với pass wifi thì khách sẽ yên tâm và hài lòng hơn, còn thể hiện như vừa nãy thì rõ là kém chuyên nghiệp quá >'< 

Lát sau mình quay lại đọc pass wifi cho khách, khách lại bảo không vô được, nó cứ quay quay. Mình vốn đã biết wifi ở đây nó chậm như rùa, lại còn chập chờn, thế mình cũng đứng gãi đầu bảo "Chắc ở đây wifi nó yếu á" xong lại bỏ đi. Sau khi bỏ đi được 5 giây mình lại nghĩ ra đáng lẽ mình phải nói là "Chắc wifi hơi yếu, để em vào góp ý chủ quán nâng cấp lên cho khách yên tâm xài heng". Rõ là mình thiếu kinh nghiệm phục vụ trầm trọng mà.

Sau khi phục vụ cho nhóm khách đấy thì mình "vào trong quầy chơi cho mát" - theo đề nghị của hai con người kia. Con bạn rất tự hào kể về từng cái ly, cái máy pha cafe, máy xay, máy đánh trứng mà nó đã cất công chọn mua, nó kể rằng nó đã tự đi săn lùng để mua được bộ bàn, bộ ghế như ý, kể rằng nó dùng nguyên liệu xịn như thế nào, pha chế có tâm ra làm sao, mình ngồi nghe chăm chú và cảm nhận là nó rất hào hứng khi được kể về hành trình mở quán đầy tự hào của nó. Chắc ngoài kia cũng chẳng mấy ai đủ quan tâm để ngồi nghe một người khác thao thao bất tuyệt về mấy chuyện như này đâu.

Mình lại lãng đãng thả trôi dòng suy nghĩ. Mình chợt nhớ ra ở xã hội thực dụng ngày nay, những người mà chúng ta coi là bạn, lại thường không mấy vui vẻ khi nhìn thấy thành công của bạn bè mình xung quanh. Khi có ai đó mở quán hay kinh doanh thứ gì đó, bạn bè đến với danh nghĩa là chung vui, nhưng thực chất là đến nhìn ngó coi mình làm gì, soi mói xem mình có thiếu sót gì, sau đó về và nói với những người khác rằng "Nó mở quán to lắm, nhưng quán gì mà abc, nhưng cái này sao lại xyz" (moi ra những thứ chưa hoàn chỉnh ở quán của bạn mình để phê bình), "ôi dào nó mở được quán to như vậy chẳng qua là có ông bố vợ giàu, ổng cho miếng đất rồi vợ chồng nó chỉ cần bỏ tiền ra xây là được" (không công nhận nỗ lực của bạn mình), "Ờ tại nó quan hệ rộng nên mở quán ra là có khách thôi, ờ chẳng qua là món đó đang hot nên gỡ vốn nhanh" (cho rằng sự thành công của bạn chỉ là do may mắn), "Nếu mình có vốn mạnh thì mình cũng làm được vậy thôi" (ngụy biện cho suy nghĩ tiểu nông, thói lười biếng của bản thân),... Họ sẽ ganh tị, ganh tị với những thứ bạn làm được, họ sẽ ngấm ngầm mong bạn đừng thành công, để cho bạn trở lại giống như họ - sống một đời tầm thường vậy thôi. Có thể lâu lâu họ sẽ trở lại quán bạn, chẳng phải để thưởng thức đồ ăn thức uống mà bạn đặt hết tâm huyết vào để phục vụ, họ đến để xem bạn trụ được bao lâu, để xem khi nào bạn thất bại, rồi lúc đó họ sẽ hỉ hả trong bụng lắm. Họ yên tâm rằng bạn cũng không tài giỏi hơn họ, họ yên tâm là bạn sẽ không giàu có hơn họ. Họ lại bằng lòng vì "may quá mình cũng không ngu mà làm giống nó, khéo lại sạt nghiệp rồi chẳng có cái mà ăn".

Thực lòng mà nói, mình cũng phải để tâm quan sát tận cõi lòng mình, để xem khi đến quán của bạn thì mình sẽ có những suy nghĩ gì phát sinh. Mình thở phào nhẹ nhõm vì mình đã không bị cơn đố kị  xâm chiếm. Từ lâu mình đã rèn luyện thói quen tư duy đa chiều và bỏ thói ghen tị xấu xí. Mình hiểu rằng trong cuộc đời của tất cả mọi người đều xoay quanh hai chữ "Đánh đổi". Học sinh đi học muốn giỏi thì đánh đổi những giờ vui chơi để ở nhà làm bài tập. Nhân viên đi làm muốn được thăng tiến thì đánh đổi những giờ ngủ nghê để làm báo cáo, chạy dự án. Một người muốn khỏe mạnh, sức khỏe dẻo dai thì đánh đổi những giờ nằm dài lười biếng để xách giày ra ngoài công viên chạy bộ. Như bạn mình thì bạn đánh đổi sự thuận hòa trong gia đình để tập trung cho việc kinh doanh, nó không về nhà ăn cơm với gia đình vì bận rộn chuẩn bị mở quán, nó cãi mẹ và không chịu đi làm văn phòng mà lại đi theo con đường kinh doanh. Bạn mình chấp nhận bị mọi người khinh chê trong hơn 2 năm trời khi không làm được cái gì ra hồn mà suốt ngày mộng làm chủ, để âm thầm chuẩn bị kinh doanh. Bởi mình hiểu rõ giá trị của sự đánh đổi, nên từ lâu mình không còn ghen ăn tức ở với thành công của những người xung quanh. Mình biết rõ họ đã phải trải qua những gì để đạt được điều họ muốn. 

Bây giờ mình cần phải đi lễ nên mình không viết tiếp nữa 😆

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét