Bài viết làm quen

Bài viết làm quen

Xin chào, Mình là Thanh. Rất vui khi bạn ghé thăm blog này. Mình đã mất khá nhiều thời gian để suy nghĩ xem nên giới thiệu thế nào về bả...

Thứ Bảy, 29 tháng 2, 2020

Nhớ về anh

Bây giờ đã là 01:05 ngày mới mà em vẫn chưa ngủ được, dường như còn nhớ người xưa của ngày cũ. Em đang thao thức hình như vì nhớ anh. Em vẫn nhớ anh từng phút từng giờ, nhưng đã không còn bị mất kiểm soát. Em vẫn yêu anh, nhưng là một tình yêu thầm lặng và giấu kín, em đã vùi sâu tình yêu ấy vào tận cuối con tim tan vỡ này, không muốn trao lại cho anh, vì em sợ anh lại đập vỡ nó một lần nữa.

Em cảm thấy khi em tự nhận hết mọi lỗi lầm về bản thân em, thì em sẽ nhẹ lòng hơn. Từ khi bắt đầu cho tới lúc kết thúc chuyện tình này, trong mọi câu chuyện em nói với mọi người về anh, chưa một lần em oán trách anh trước mặt người khác. Em luôn tự cho rằng "là do em chưa đủ trưởng thành để xứng đáng với anh", "là tại em chưa đủ vững vàng để anh cảm thấy an lòng", "là do anh phải chịu đựng quá nhiều áp lực mà em thì không muốn đặt thêm gánh nặng lên vai anh", "vì anh có nhiều nỗi niềm riêng, em và người khác không ở trong hoàn cảnh của anh thì sẽ không có quyền phán xét anh"... Nhiều, nhiều lắm, em luôn bênh vực anh trước mọi sự phê phán của người khác, và ngay cả khi chỉ đối diện với chính bản thân em, em vẫn bao biện cho mọi thứ, dù có thể anh không được hoàn hảo đến mức đó đâu. 

Em biết anh cũng sẽ thấy nhẹ lòng khi anh không phải cảm thấy tội lỗi và áy náy. Vậy hãy cứ để em gánh hết mọi lỗi lầm trong câu chuyện sai trái của hai ta, anh nhé.

Em rất tiếc vì không có cơ hội để được tự mình hàn gắn những vết thương lòng trong anh. Em cũng có nhiều tổn thương. Và em mong chúng mình có thể tự chữa lành cho chính bản thân, bằng những cách kì diệu nào đó.

Em có một đặc điểm, mà em không biết nên cho đó là ưu điểm hay nhược điểm, đó là, em vẫn luôn chỉ nhớ mãi những gì tốt đẹp mà anh đã dành cho em, nhớ mãi những ngày hạnh phúc mình bên nhau. Dù khi chấm dứt thì rõ ràng là trong quằn quại và đau đớn. Em vẫn nhớ về anh là người dịu dàng và tốt bụng, nhớ về anh với những cử chỉ quan tâm ngại ngần lúc mới quen, nhớ về anh là người âm thầm lo lắng cho em mọi lúc. Có lẽ vì những gì đã có quá đỗi ngọt ngào mà em thì là đứa hảo ngọt, nên rất lâu em chẳng chấp nhận được sự thật là em đã mất anh mãi mãi. 

Em cũng chẳng hiểu em đang viết gì nữa, chỉ là cảm giác mất ngủ nó khó chịu lắm anh ơi. Em biết là anh hiểu. Vì em vẫn nhớ anh đã và đang chịu đựng chứng mất ngủ kinh niên cùng những cơn đau đầu hành hạ gần như mỗi đêm. Cho đến tận bây giờ, em vẫn luôn lo lắng cho anh vì chuyện đó, nên em luôn muốn mỗi đêm được ôm anh, dùng tay xoa đầu và vuốt tóc anh để anh cảm thấy dễ chịu và ngủ ngon. Em biết anh thích được ân cần, vỗ về và âu yếm, nhưng anh sẽ không gặp được người cho anh cảm giác đó nữa đâu.

Em biết anh vẫn một mực cho rằng: "anh sẽ hạnh phúc với người kia". Em không tin lắm vào điều đó đâu, nhưng vì anh đã chọn, vì anh muốn tin, em sẽ cố tin. Em mong sớm có một ngày, khi vết thương trong em lành lại, em có thể đứng từ xa nhìn anh hạnh phúc trong đám cưới của anh, và em có thể mỉm cười, em có thể yên lòng. 

Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2020

Em

Anh chưa bao giờ ngừng hy vọng một ngày em sẽ đồng ý làm vợ anh. Có thể anh lặng im, có thể anh không làm phiền em nữa, có thể anh đã hơi tuyệt vọng, nhưng anh chưa bao giờ ngừng hy vọng.

Bây giờ anh chẳng có gì, nhưng anh luôn tin nếu có em bên cạnh, anh sẽ có được tất cả mọi thứ anh muốn, và cho em mọi thứ em cần. Bởi anh tin em mang những điều tốt đẹp nhất đến cho anh.

Anh sẵn sàng đánh đổi tất cả để có em trong đời, em biết không? Vì với anh em sẽ là tất cả, đặc biệt là hai điều quan trọng nhất, là niềm vui và động lực sống của anh.

Anh chưa bao giờ ngưng nói "anh cần em", vì anh thật sự cần em, em hiểu không? Anh cần em như không khí anh hít thở từng giây, anh cần em như nước anh uống mỗi ngày, không có em thì anh không chết ngay như thiếu hai thứ đó, nhưng thiếu em anh cũng tàn héo, thiếu ánh nắng từ em anh cũng trở nên lạc lối, lạnh lẽo trong cuộc đời tăm tối.

Anh luôn cảm thấy cô đơn và nhạt nhẽo trên thế giới này, mỗi ngày cho đến ngày em đến. Em cho anh cảm giác yêu thương và gần gũi, em quan tâm và thấu hiểu anh, em cho anh hạnh phúc và động lực để sống tiếp và sống tốt.

Nhưng sao giờ đây em lại xa xôi quá. Anh cứ với mãi nhưng chẳng chạm được đến em, anh cứ tìm mãi mà chẳng thấy được lối vào tim em, anh ở thật gần ngay bên cạnh em nhưng sao thấy thật xa cách. Con tim anh tan vỡ mỗi giây phút anh nghĩ về việc phải chia ly.

Giá mà, em cứ ở đây. Giá mà, em bên anh trong cuộc đời này. Giá mà, em yêu anh như cái cách em muốn.

Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2020

Anh biết phải làm gì?

Anh chẳng biết phải làm gì.

Rốt cuộc thì quên một người là phải làm những gì?

Và nếu anh không thể quên được em, thì em có thể nào quay về bên anh không?

Đừng bỏ anh một mình nơi này, hằng ngày cặm cụi làm bạn với bàn phím và những con chữ. Anh luôn cảm thấy cô đơn và trống rỗng kể từ khi em ra đi.

Bao nhiêu nước mắt anh đã dành cho cuộc tình này rồi. Vậy mà em chẳng một lần thấu hiểu nỗi đau anh. Em vẫn lạnh lùng là thế, vẫn dửng dưng quay lưng là thế.

Có phép màu nào mang anh về lại với những tháng ngày hạnh phúc thoáng qua không.

Anh biết em ghét con người chia tay rồi lại hay níu kéo :) Anh cũng không mong em sẽ đọc được những bài viết của anh đâu, anh không thích đâu. Anh đau một mình cũng quen rồi. Anh biết là chuyện gì rồi cũng sẽ qua mà thôi. Đừng bận lòng vì anh, mà chắc em cũng chẳng có thời gian bận lòng với anh đâu vì em cũng có mối quan tâm khác rồi. Cứ để anh một mình với những cơn đau đi em. Gào thét rồi cũng lặng im chịu đựng. Kêu khóc rồi cũng mỉm cười buông tay. Yếu đuối rồi cũng phải mạnh mẽ mà bước tiếp. Anh phải sống tiếp thôi, anh đâu còn lựa chọn nào khác. 

Chỉ là, anh rất cần em. Trái tim tan vỡ của anh cần hơi ấm của em.

Thứ Năm, 20 tháng 2, 2020

[Thơ] Kẻ du hành trong nỗi nhớ

Anh là kẻ du hành trong nỗi nhớ
Mỗi hành tinh là một nỗi buồn nhỏ
Nỗi buồn ngày em đi trong mưa gió
Nỗi buồn ngày em ước hẹn cùng ai

Cuộc đời anh là những tiếng thở dài
Đắm mình trong tiểu hành tinh nước mắt
Và trượt dài trên nỗi đau đằng đẵng
Tỉnh giấc dậy thấy hành tinh cô đơn

Dù thế nào anh vẫn sẽ biết ơn
Người một thời từng cho anh hạnh phúc
Mình không thành vì gặp không phải lúc
Hẹn gặp em ở kiếp hậu xa xôi

Anh tiếp tục du hành trong nỗi nhớ
Nhớ về em người con gái dịu hiền
Cõi ngân hà sẽ cùng anh ghi khắc
Giấc mộng đẹp mãi mãi chẳng tàn phai.

Thứ Tư, 19 tháng 2, 2020

[Thơ] Bởi yêu

Đừng là một thoáng mộng mơ
Đừng chỉ là chút nên thơ trong chiều
Muốn cho em biết mọi điều
Sợ em không thấu được nhiều tâm tư

Nỗi niềm anh gửi vào thư
Giấy mực có thể mòn hư theo thời
Nhưng tình anh giữ một đời
Trăm năm không chút đổi dời người ơi

Bởi yêu em lắm em ơi
Đến sinh khí cạn đến hơi thở mòn
Bao năm tình nghĩa vẫn còn
Trọn đời anh vẫn một lòng sắt son.

Thứ Ba, 18 tháng 2, 2020

[Thơ] Đã lâu rồi

Đã lâu rồi từ ngày tình tan vỡ
Em ra đi trong một buổi chiều buồn
Trái tim này vẫn còn nhiều nhung nhớ
Ngỡ rằng em vẫn dịu dàng cạnh bên

Tâm hồn này khô cằn như sỏi đá
Vạn câu thơ không viết nổi một từ
Muốn tặng em vài ba câu hát nhỏ
Đôi môi run chẳng cất nổi lời nào

Muốn tặng em bản tình ca nồng cháy
Nhưng đôi tay buông lơi trong hồi ức
Buồn làm sao! Không bấm nổi phím đàn
Anh xin lỗi! Em mệt rồi phải không?

Thứ Tư, 12 tháng 2, 2020

[Review sách] "Mình nói gì khi nói về hạnh phúc" - Rosie Nguyễn.

Mình viết những dòng này sau khi chui vào một quán cafe giữa trung tâm Sài Gòn trong một buổi trưa đầy nắng để đọc cuốn sách "Mình nói gì khi nói về hạnh phúc" của tác giả Rosie Nguyễn.

Ảnh: Vinabook
Khi gấp sách lại thì đọng lại trong mình là một cảm xúc trong trẻo, lạc quan và tràn đầy động lực. Cuốn sách vừa tả thực mà vừa có gì đó rất "thơ", lời văn nhẹ nhàng mà thấm đẫm tính triết lí và thể hiện nhân sinh quan tích cực của tác giả.

Trong sách ẩn chứa một Sài Gòn dung dị và bình yên đến lạ thường, vì tác giả luôn nhìn SG với một tâm hồn và đôi mắt rộng mở, để có thể mang đến cho người đọc một hình dung về SG rất khác biệt so với những người viết khác.  

Đọc cuốn sách này mình cảm thấy được đồng cảm, do tác giả bộc lộ cảm xúc và quan điểm cá nhân một cách rất chân thật, qua sách, mình nhận ra trên đời này có rất nhiều người giống mình, mình chẳng hề cô độc và lẻ loi về mặt tư tưởng và suy nghĩ (trước giờ mình cho rằng chỉ có mình mới suy nghĩ kì dị và có những tư tưởng khác người).

Một điểm trừ nho nhỏ của sách là đôi khi tác giả quá cảm xúc nên tả cảnh quá chi tiết, khiến cho đoạn văn dài dòng và lan man, dễ khiến người đọc cảm thấy chán.

NHỮNG NỘI DUNG TÂM ĐẮC NHẤT

1/ Khái niệm người HSP (Highly Sensitive Person): những người cực kì nhạy cảm. Đặc điểm: thích ở một mình, không chịu được tiếng ồn hay ánh sáng gắt đột ngột, mất nhiều thời gian để ra quyết định, thường bị người khác cho là nhạy cảm quá mức, quan tâm tiểu tiết, dễ bị choáng ngợp, dễ xúc động và dễ khóc, dễ có khuynh hướng lo âu hay trầm cảm. HSP không phải một loại bệnh tật, chỉ là một dạng tính cách.

2/ Bánh xe cuộc sống: Cuộc sống được tạo thành bởi 8 khía cạnh khác nhau, bao gồm những điều trong hình sau

Các khía cạnh này tạo thành bánh xe cuộc sống có 8 cạnh, và 8 cạnh này phải phát triển đầy đủ thì bánh xe mới tròn đầy để lăn về phía trước. Nếu chú trọng quá mức vào cạnh này mà không quan tâm tới các cạnh khác trong bánh xe cuộc sống thì ta sẽ không thể nào hài hòa trọn vẹn để phát triển bền vững.

3/ Quan điểm về tình yêu:
  • Nhớ rằng anh là bạn nên em sẽ đối xử với anh như với người bạn tốt nhất của em, chứ không mè nheo hờn giận làm khổ anh (p.111)
  • Khi yêu thương và trân trọng bản thân đủ nhiều thì ta sẽ không còn nhu cầu đòi hỏi tình yêu từ một nguồn nào bên ngoài nữa.
  • Thế nào là có người yêu?
- Có người yêu là có một người dành riêng cho mình.
- Có 1 người để mình dựa vào.
- Có 1 người yêu thương mình vô điều kiện, chấp nhận tất cả con người mình, không phán xét mình.
- Thật sự là chính mình, không ưu tư lo nghĩ gì khi cạnh người ấy.
  • Mục đích khi bắt đầu một mối quan hệ tình cảm là gì?
- Để có 1 người luôn hỗ trợ bạn, chăm sóc bạn?
- Để có người nuông chiều cho những cảm xúc của bạn?

→ Yêu để học hỏi, soi chiếu chính mình ⇢ cải thiện khuyết điểm.
  • Vượt qua nỗi đau chia lìa người thân yêu:
Yêu quý một người nào đó, thì phải biết cách yêu tâm hồn họ, con người họ, nhưng đừng gắn bó với cái thể xác, cái tạm thời của họ (p.129)

4/ Quan điểm về hạnh phúc:
- Giữ mối quan hệ tốt với người khác
- Phát huy được tài năng
- Tích cực tham gia hoạt động phát triển cộng đồng
- Không có những mong đợi không thực tế.

5/ Sự buồn chán:
  • Thoát khỏi sự buồn chán: bằng cách vận động cơ thể (p.145)
  • Ta không thể kì vọng vào những gì cuộc sống đem lại mà phải tự tay kiến tạo cuộc sống quanh mình.
  • Thay vì kỳ vọng thì gieo hạt giống, thay vì trông đợi thì làm việc để tạo phước lành. Thay vì tìm kiếm niềm vui, sự dễ chịu thì đưa mình vào kỉ luật. Thay vì hưởng thụ thì làm những việc mình thấy không thoải mái nhưng có ích cho tương lai.
  • Thiên nhiên luôn là liều thuốc chữa lành hữu hiệu. Ở thành phố chật chội miết, con người cũng thành chật hẹp theo (p.158)
  • Cuộc sống vốn không nợ bạn điều gì, không có nghĩa vụ cung cấp cho bạn thứ gì bạn đòi hỏi (p. 171)
Tóm lại, 
  • nếu bạn là một người còn đang mong muốn định nghĩa được hạnh phúc và niềm vui 
  • nếu bạn vẫn còn loay hoay tự hỏi "tình yêu là gì?"
  • hay nếu bạn đang khao khát đi tìm chân lý 
  • và khắc khoải kiếm tìm sự bình yên trong tâm hồn
⇒ Bạn nên đọc cuốn sách "Mình nói gì khi nói về hạnh phúc" nhé! Rosie Nguyễn sẽ giúp bạn mà chẳng nói bất cứ lời giáo huấn nào, cô chỉ đơn giản là kể câu chuyện của chính bản thân mình để làm tấm gương cho mỗi chúng ta rọi vào và tự tìm được câu trả lời của riêng mình.

Thứ Ba, 4 tháng 2, 2020

[Dịch] Matt Stutzman: The Archer With No Arms (Cung Thủ Không Tay)

It is an autumn day in Iowa, in the United States. A small crowd of people gathers together. They are standing in a huge, flat field. All around, there is green grass and farm land. In the far distance, there is a round target. On the target, there are brightly colored rings or circles.

Đó là một ngày mùa thu ở bang Iowa, Mỹ. Một đám đông nhỏ đang tụ họp cùng nhau. Họ đứng trên một cánh đồng bằng phẳng, rộng lớn. Xung quanh là cỏ xanh và đất. Ở phía xa, có một tấm bia hình tròn. Trong tấm bia có những ô tròn hoặc vòng tròn rực rỡ.

One man stands in front of the crowd. He holds a bow – a weapon that shoots arrows. He gently places an arrow on the bow. He pulls the arrow back toward his ear. He carefully aims at the target. He releases the bow. The arrow flies through the air. After 210 meters, the arrow hits the target. The crowd cheers. The archer has set a new world record. He has completed the world’s longest archery shot to hit a target.

Một người đàn ông đứng trước đám đông. Anh cầm một chiếc cung - vũ khí dùng để bắn tên. Anh nhẹ nhàng đặt một mũi tên vào cung. Anh kéo mũi tên về phía tai. Anh cẩn trọng nhắm vào bia. Anh buông dây cung. Mũi tên bay xuyên không. Sau 210 mét, chiếc tên cắm vào bia. Đám đông hò reo. Chàng cung thủ vừa mới thiết lập một kỉ lục thế giới mới. Anh đã hoàn thành chặng bắn cung tên vào bia dài nhất thế giới.

This is an amazing event. But it is even more amazing than you might think. The archer that broke the record is Matt Stutzman. And he has no arms! Today’s Spotlight is on Matt Stutzman, the armless archer.

Đây là một sự kiện đáng kinh ngạc. Nhưng nó còn kinh ngạc hơn những gì bạn nghĩ. Cung thủ đã phá kỉ lục là Matt Stutzman. Và anh không hề có tay! Spotlight hôm nay là về Matt Stutzman, một cung thủ không tay.


Matt Stutzman was born in 1982. When he was born, he did not have arms. He was disabled, but he was healthy in every other way. When Stutzman was 4 months old, his parents decided that they could not care for him. They wanted someone to adopt him. So, they surrendered their parental rights. They hoped that other parents would care for their son - and make him a part of their family.

Matt Stutzman sinh năm 1982. Khi anh chào đời, anh đã không có đôi tay. Anh bị khiếm khuyết nhưng vẫn khỏe mạnh theo nhiều cách khác. Khi Matt Stutzman được 4 tháng tuổi, cha mẹ anh quyết định sẽ không nuôi dưỡng anh nữa. Họ muốn một ai đó khác nhận nuôi anh. Do đó, họ khước từ quyền làm cha mẹ. Họ hy vọng những cặp cha mẹ khác sẽ nuôi nấng con trai họ và cho anh trở thành một phần của gia đình đó.

When Stutzman was 10 months old, Leon and Jean Stutzman did just that. They adopted him. The Stutzmans raised Matt on their family farm. They loved and cared for him. They taught him to work hard. And even though he had a disability, they encouraged him to try and do anything he wanted to do. Jean Stutzman wrote about Matt’s story on the website mattstutzman.com. She explained, “Our family plan was to give Matt the freedom to try almost anything - if he could complete it on his own. The natural reaction would have been to quickly enter each situation and help him.”

Khi Matt Stutzman 10 tháng tuổi, Leon và Jean Stutzman đã làm điều đó. Họ nhận nuôi anh. Gia đình Stutzman đã nuôi dạy Matt trên nông trại của gia đình họ. Họ yêu thương và chăm sóc anh. Họ dạy anh lao động chăm chỉ. Và cho dù anh khiếm khuyết, họ vẫn khuyến khích anh thử và làm bất cứ gì anh muốn làm. Jean Stutzman đã viết về câu chuyện của Matt trên trang mattstutzman.com. Bà giải thích: "Kế hoạch của gia đình tôi là cho Matt sự tự do để thử làm hầu hết mọi thứ - nếu con có thể tự hoàn thành được. Phản ứng tự nhiên đều được áp dụng rất nhanh trong mỗi tình huống và giúp con làm được"

However, the Stutzmans chose not to help Matt right away. They chose to let him try, fail and try again. If Matt could not find a way to do something, they would help him. But they always let him try alone first.

Tuy vậy, gia đình Stutzmans không lựa chọn giúp Matt ngay từ ban đầu. Lựa chọn của họ là để anh tự cố gắng, thất bại và cố gắng lần nữa. Nếu Matt không thể tìm được cách để làm điều gì đó, họ sẽ giúp anh. Nhưng họ luôn để anh tự cố gắng trước.

This may seem like an unusual way to raise a child with a disability. But Matt Stutzman is thankful for his parents’ teaching. They taught him that if you think something is not possible, then it will not be possible. But if you work hard and believe it is possible, you can achieve great things. Stutzman believes this has helped him succeed at many things in life - including archery. Today, Stutzman lives a completely un-adapted life. He has not changed anything in his home or car to make it easier for him to live without arms. He also does not use prosthetic arms - arms created by doctors and scientists. The way the Stutzmans raised Matt has strongly influenced him. On his website, he explains, “I was born without arms. But I was blessed to have two amazing and patient parents that raised me. They taught me a long time ago, that impossible is a way of thinking. And they taught me not to think that way. This has served me well.”

Đây dường như không phải là một cách bình thường để nuôi dạy một đứa trẻ khuyết tật. Nhưng Matt Stutzman lại thấy biết ơn đối với phương pháp dạy con của cha mẹ anh. Họ đã dạy anh rằng nếu anh nghĩ điều gì đó là không thể, thì nó sẽ không thể trở thành "có thể". Nhưng nếu anh làm việc chăm chỉ và tin rằng điều đó là có thể, anh sẽ làm được những điều lớn lao. Stutzman tin rằng việc này đã giúp anh thành công nhiều điều trong cuộc sống - bao gồm cả bắn cung. Hiện nay, Stutzman sống một cuộc đời hoàn toàn không thích ứng. Anh không thay đổi bất cứ thứ gì trong nhà hoặc xe để giúp anh dễ xoay sở hơn khi không có tay. (thông thường người khuyết tật sẽ phải thay đổi một số bộ phận của các đồ dùng trong nhà và xe để có thể dễ sử dụng hơn. Ví dụ điển hình là xe máy 3 bánh cho những người khuyết tật chân. Còn Matt thì không thay đổi đồ dùng nào cả, anh dùng tất cả đồ của một người lành lặn). Anh cũng không dùng tay giả - tay được tạo ra bởi các bác sĩ và các nhà khoa học. Cách mà gia đình Stutzman nuôi dạy Matt đã ảnh hưởng rất mạnh mẽ đến anh. Trên trang web của mình, anh giải thích, "Tôi được sinh ra không có tay, nhưng tôi thật diễm phúc khi có hai bậc cha mẹ thật kiên nhẫn và tuyệt vời đã nuôi dạy tôi. Họ đã dạy tôi từ lâu rằng: không thể chỉ là một lối suy nghĩ. Và họ dạy tôi không được nghĩ theo cách đó. Điều này rất có lợi cho tôi"

Stutzman was blessed with good parents. But he was also born with very good physical skill. Stutzman quickly learned to do many things with his feet. In fact, he could do many things with his feet better than most people could do these same things with their hands. It was clear at an early age that he had good skill and aim.

Stutzman thật may mắn khi có cha mẹ tốt, nhưng anh cũng được sinh ra với kỹ năng bẩm sinh tốt. Stutzman học cách làm nhiều thứ bằng chân rất nhanh. Thực tế, anh có thể làm nhiều thứ bằng chân tốt hơn đa số mọi người làm việc tương tự bằng tay. Rõ ràng là từ bé anh đã có kỹ thuật và khả năng nhắm mục tiêu tốt.

Stutzman told the Telegraph news organization a funny story about this. When he was young, he used to pull fruit off the trees on his family farm. Often, he would use his feet to kick the fruit at his brother. For most people, kicking a small piece of fruit and aiming it well would be difficult. But Stutzman said he could hit his brother in the head every time! Stutzman recognized at this young age that he had great physical ability. And he learned to use his physical ability to do many things. This helped him as he grew up.

Stutzman kể với báo Telegraph một câu chuyện vui về điều này. Hồi anh còn nhỏ, anh từng hái trái trên cây trong trang trại của gia đình. Anh thường dùng chân để đá trái cây vào anh trai của mình. Đối với hầu hết mọi người, đá một miếng trái cây nhỏ và nhắm trúng đích đã là rất khó, nhưng Stutzman nói rằng lần nào anh cũng có thể đá trúng đầu anh trai. Stutzman thừa nhận từ nhỏ anh đã có khả năng thiên bẩm, và anh học cách sử dụng những khả năng thiên phú đó để làm nhiều thứ. Điều này giúp anh lớn lên.

When Stutzman was 16 years old, he bought his first bow and arrow. He wanted to hunt animals with it. After buying the bow, Stutzman needed to learn how to shoot it without arms. But there was no one to teach him how to do this. Stutzman joked about this with the NPR news organization. He said, "If you search the internet using Google and write - 'how to teach a guy without arms to shoot' - you will not find that. Usually, you can find anything on Google. But you just cannot find that.”

Vào năm Stutzman 16 tuổi, anh mua chiếc cung và tên đầu tiên. Anh muốn dùng nó để đi săn. Sau khi mua cung, Stutzman cần phải học cách bắn mà không cần dùng tay. Nhưng không ai dạy anh làm điều này. Stutzman nói đùa với tờ NPR rằng "Nếu bạn tìm kiếm trên mạng bằng cách dùng Google và gõ - 'cách để dạy một người không tay bắn cung' - bạn sẽ không tìm được kết quả. Bạn luôn có thể tìm được mọi thứ trên Google trừ điều đó ra"

So Stutzman had to teach himself. He learned to hold the bow with his feet. He also learned to use the side of his mouth to guide the release of the arrow from the bow. It is an unusual method for shooting a bow and arrow. But Stutzman believes that his lack of arms is helpful in archery. He told the MSNBC news organization, "I believe how I shoot is an advantage. I use my leg and my leg is the strongest part of my body."

Vì vậy Stutzman phải tự học. Anh học cách giữ cung bằng chân. Anh cũng học cách dùng một phần miệng để căn chỉnh việc phóng tên từ cung. Đó là một phương phát bắn cung tên kì lạ. Nhưng Stutzman tin rằng chuyện thiếu tay cũng có lợi trong việc bắn cung. Anh nói với báo MSNBC rằng "Tôi tin rằng cách mà tôi bắn là một lợi thế. Tôi dùng chân, mà chân thì là bộ phận mạnh nhất trên cơ thể tôi". 

Stutzman’s skill, method and desire to compete have made him very successful. On October 30, 2011, Stutzman set the World Record for the longest archery shot to hit a target. And in September of 2012, he won a silver medal award at the London Paralympic Games. Stutzman hopes this is just the beginning of his success. He told the KCCI news organization, “I want to be the best in world. Not just the best archer with no arms or with a disability. This is what encourages me to keep training and working.”

Kỹ năng, phương pháp và lòng khao khát của Stutzman đã khiến anh cực kì thành công. Vào ngày 30 tháng 10 năm 2011, Stutzman lập kỉ lục thế giới với việc bắn cung vào bia dài nhất. Và trong tháng 9 năm 2012, anh giành huy chương bạc tại Thế vận hội Paralympic tại London. Stutzman hy vọng đây mới chỉ là khởi đầu cho thành công của mình. Anh nói với báo KCCI: "Tôi muốn trở thành cung thủ giỏi nhất thế giới, không chỉ là cung thủ không tay hay cung thủ khuyết tật giỏi nhất. Đây là động lực giúp tôi kiên trì luyện tập và làm việc"

However, winning is not Stutzman’s only reason for competing. He also wants to encourage people. Stutzman told Telegraph news, “I hope that I can affect even one person in a positive way. If I can show one person that life is not so bad and that they can achieve anything - that is very important for me.”

Tuy vậy, chiến thắng không phải là mục đích thi đấu duy nhất của Stutzman. Anh còn muốn động viên mọi người. Stutzman nói với tờ Telegraph: "Tôi hy vọng rằng tôi có thể tác động tích cực tới dù chỉ một người. Nếu tôi có thể chứng minh cho một người rằng cuộc sống không quá tệ hại và họ có thể đạt được bất cứ điều gì - điều đó rất quan trọng với tôi."


Sau khi đọc xong bài này thì đã mò một vài clip anh chàng này bắn cung để được nhìn tận mắt 😀

Thứ Hai, 3 tháng 2, 2020

[Thơ] Sao em nỡ

Bao năm tình nghĩa phu thê
Sao em nỡ vội say mê với người 
Thoảng nghe tiếng em nói cười
Trái tim tan vỡ rười rượi lòng đau

Hẹn thề sớm chiều có nhau
Cớ sao em vội quên mau lời thề
Lòng anh vụn nát, ê chề
Cô độc lê bước lối về lẻ loi

Ánh trăng hiền từ sáng soi
Lấp đầy khoảng trống đơn côi cõi lòng
Gió lay khô giọt lệ ròng
Vì sao lấp lánh xoay vòng ủi an.

Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2020

[Review sách] "Thế giới trong mắt Humphrey" (Betty G. Bimey)

Ảnh: TGM Books


Đây là quyển sách dễ thương nhất mà mình từng đọc.


Tuy nhiên, ngày đầu tiên thấy cuốn sách "Thế giới trong mắt Humphrey" này, mình hơi khó chịu và nghĩ: "Không bao giờ mình lại đi đọc ba cái cuốn sách vớ vẩn này".

Nhưng rồi, lần lượt những UBrander uy tín đều đưa ra những lời nhận xét có cánh về "Thế giới trong mắt Humphrey". Mình cũng thấy xiêu xiêu lòng.

Đến đầu tháng 8/2016 là sinh nhật em gái mình 11 tuổi, mình chợt nghĩ: "Hay là mua tặng nhỏ em gái, rồi mình đọc ké?". Thế rồi mình cũng bất chấp, mua luôn 2 cuốn "Thế giới trong mắt Humphrey" và "Tình bạn trong mắt Humphrey" để tặng em.

Sau đó mình tò mò đọc thử. Trời ơi! Một chú chuột hamster được nhân hóa - biết đọc, biết viết, biết làm toán và rất thông minh, lanh lợi lại còn tinh tế. Từng chút, từng chút một, chú chuột Humphrey dần chinh phục trái tim mình, để giờ đây đến lượt mình viết bài nhận xét này để khen ngợi chú ta.

Với những ai bận rộn, ít thời gian đọc sách: "Thế giới trong mắt Humphrey" là sự lựa chọn hoàn hảo, vì nó rất mỏng. Từng chương sách ngắn gọn nhưng súc tích. Mỗi ngày đọc một chương chỉ 5 - 10 phút thôi là được.

Với những người không thích sự phức tạp: Đây là lựa chọn tuyệt vời. Vì là sách dành cho trẻ em mà - đơn giản, dễ hiểu, ngôn từ mộc mạc và dễ đi vào lòng người.

Sau khi đọc xong cuốn sách này, mình chỉ có 2 lời khuyên nho nhỏ đến các bạn:
- Thứ nhất: Nếu bạn nào chưa đọc "Thế giới trong mắt Humphrey", hãy đọc đi nhé. Đó sẽ là một trải nghiệm đáng yêu và thú vị.
- Thứ hai: Hãy mua "Thế giới trong mắt Humphrey" để làm quà tặng cho các con, cháu và em của bạn. Chú chuột hamster sẽ dạy cho các bé những bài học đáng yêu không thể quên được. Cuốn sách còn khơi gợi ở các bé tình yêu và cách cư xử đúng đắn với động vật, từ đó góp phần nâng cao ý thức bảo vệ động vật nói riêng và bảo vệ môi trường nói chung.

Thứ Tư, 29 tháng 1, 2020

Mùng 5 - Đốt Tết

Nhà là nơi có tiệc tùng 🙋🙆






Chị em cùng vào bếp






Đây chỉ đơn giản là con chó 🐶



Thứ Ba, 28 tháng 1, 2020

Mùng 4 Tết - Một chuyến đi gia đình

Đã rất lâu rồi cả gia đình mình không đi chơi cùng nhau. Lâu tới mức mình không thể nhớ được là bao lâu, có lẽ cũng phải 8 hay 10 năm. Nhân dịp Tết 2020, gia đình đông đủ thành viên, tổ chức một chuyến đi biển Long Hải.

Trên đường đi thì ghé vào giáo xứ của một linh mục - cháu của ba mẹ


5 Chị em nhà mình chụp chung với nhau, nhìn bần bần 🙈🙏




Cuối cùng cũng được xuống biển 🙌











Thứ Hai, 27 tháng 1, 2020

[Thơ] Ngày mai em lấy chồng

Mai em mặc áo cưới
Miệng cười thật tươi xinh
Lung linh ngàn ngọn nến
Chú rể đến bên em

Anh đem giọt lệ sầu
Gối đầu với cơn đau
Có nhau sao lại mất
Tất cả trở về đâu

Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2020

Tản mạn mùng 2 Tết

Trưa nay - mùng 2 Tết, con bạn thân từ hồi cấp 2 gọi điện, bảo "hôm nay quán tao demo, mày xuống thử nước giùm tao". Mình "ok thay đồ xong xuống liền."

(Mình có con bạn đang hợp tác mở quán cafe - trà sữa, hôm nay quán nó bán thử, đặng mùng 4 Tết khai trương. Vì là bạn thân nên trong bài viết này mình sẽ gọi là "nó")

Đây, hihi, ảnh mình chụp bằng con điện thoại cùi bắp
Quán rất rộng, mọi thứ còn khá ngổn ngang, chưa đi vào hoạt động ổn định, chủ quán và con bạn loay hoay ở trong quầy để pha chế. Chưa có nhân viên vì không ai chịu đi làm vào dịp Tết cả. Vì mình tới vào buổi trưa tầm 11 giờ nên trời nắng cực, oi bức, trong quán nóng hầm hập và cũng chưa có khách nhiều. Chưa có máy lạnh hay quạt phun sương như nó dự định, vì chỉ có 2 người lo hết mọi thứ đối với một cái quán quy mô khá lớn nên không thể làm hết ngay tất cả mọi việc như trên kế hoạch được. Mình đứng quan sát một chút rồi xông xáo xếp bàn xếp ghế, bưng bê nước, phục vụ khách giùm nó. Chủ quán (là người iu của nó) bảo mình vô trong quầy đứng chung cho mát, vì ở ngoài rất nóng, mình cười hề hề bảo "thôi em làm luôn tay luôn chân, lăng xăng quen rồi, ngồi một chỗ không quen". Tự dưng mình cảm thấy vui vẻ khi làm mấy việc này, có lẽ do không gian có cây cối (mình thích thiên nhiên) và dù gì thì cũng là chỗ bạn bè, giúp nhau một tí cho có tình huynh đệ. 

Khi mình bưng nước tới bàn của khách, khách hỏi mật khẩu wifi, mình bảo hông biết, mình cười hềnh hệch vội vã xua tay thanh minh: Tại hông phải là nhân viên quán, xong mình bỏ đi. Sau đó 5 giây mình nghĩ ủa sao mình ngố nhỉ, đáng lẽ mình phải nói là "em không biết nhưng để em đi hỏi chủ quán nhá" (vì đằng nào mình cũng sẽ phải hỏi mà). Nếu như mình nói trước với khách là mình sẽ đi hỏi rồi trở lại với pass wifi thì khách sẽ yên tâm và hài lòng hơn, còn thể hiện như vừa nãy thì rõ là kém chuyên nghiệp quá >'< 

Lát sau mình quay lại đọc pass wifi cho khách, khách lại bảo không vô được, nó cứ quay quay. Mình vốn đã biết wifi ở đây nó chậm như rùa, lại còn chập chờn, thế mình cũng đứng gãi đầu bảo "Chắc ở đây wifi nó yếu á" xong lại bỏ đi. Sau khi bỏ đi được 5 giây mình lại nghĩ ra đáng lẽ mình phải nói là "Chắc wifi hơi yếu, để em vào góp ý chủ quán nâng cấp lên cho khách yên tâm xài heng". Rõ là mình thiếu kinh nghiệm phục vụ trầm trọng mà.

Sau khi phục vụ cho nhóm khách đấy thì mình "vào trong quầy chơi cho mát" - theo đề nghị của hai con người kia. Con bạn rất tự hào kể về từng cái ly, cái máy pha cafe, máy xay, máy đánh trứng mà nó đã cất công chọn mua, nó kể rằng nó đã tự đi săn lùng để mua được bộ bàn, bộ ghế như ý, kể rằng nó dùng nguyên liệu xịn như thế nào, pha chế có tâm ra làm sao, mình ngồi nghe chăm chú và cảm nhận là nó rất hào hứng khi được kể về hành trình mở quán đầy tự hào của nó. Chắc ngoài kia cũng chẳng mấy ai đủ quan tâm để ngồi nghe một người khác thao thao bất tuyệt về mấy chuyện như này đâu.

Mình lại lãng đãng thả trôi dòng suy nghĩ. Mình chợt nhớ ra ở xã hội thực dụng ngày nay, những người mà chúng ta coi là bạn, lại thường không mấy vui vẻ khi nhìn thấy thành công của bạn bè mình xung quanh. Khi có ai đó mở quán hay kinh doanh thứ gì đó, bạn bè đến với danh nghĩa là chung vui, nhưng thực chất là đến nhìn ngó coi mình làm gì, soi mói xem mình có thiếu sót gì, sau đó về và nói với những người khác rằng "Nó mở quán to lắm, nhưng quán gì mà abc, nhưng cái này sao lại xyz" (moi ra những thứ chưa hoàn chỉnh ở quán của bạn mình để phê bình), "ôi dào nó mở được quán to như vậy chẳng qua là có ông bố vợ giàu, ổng cho miếng đất rồi vợ chồng nó chỉ cần bỏ tiền ra xây là được" (không công nhận nỗ lực của bạn mình), "Ờ tại nó quan hệ rộng nên mở quán ra là có khách thôi, ờ chẳng qua là món đó đang hot nên gỡ vốn nhanh" (cho rằng sự thành công của bạn chỉ là do may mắn), "Nếu mình có vốn mạnh thì mình cũng làm được vậy thôi" (ngụy biện cho suy nghĩ tiểu nông, thói lười biếng của bản thân),... Họ sẽ ganh tị, ganh tị với những thứ bạn làm được, họ sẽ ngấm ngầm mong bạn đừng thành công, để cho bạn trở lại giống như họ - sống một đời tầm thường vậy thôi. Có thể lâu lâu họ sẽ trở lại quán bạn, chẳng phải để thưởng thức đồ ăn thức uống mà bạn đặt hết tâm huyết vào để phục vụ, họ đến để xem bạn trụ được bao lâu, để xem khi nào bạn thất bại, rồi lúc đó họ sẽ hỉ hả trong bụng lắm. Họ yên tâm rằng bạn cũng không tài giỏi hơn họ, họ yên tâm là bạn sẽ không giàu có hơn họ. Họ lại bằng lòng vì "may quá mình cũng không ngu mà làm giống nó, khéo lại sạt nghiệp rồi chẳng có cái mà ăn".

Thực lòng mà nói, mình cũng phải để tâm quan sát tận cõi lòng mình, để xem khi đến quán của bạn thì mình sẽ có những suy nghĩ gì phát sinh. Mình thở phào nhẹ nhõm vì mình đã không bị cơn đố kị  xâm chiếm. Từ lâu mình đã rèn luyện thói quen tư duy đa chiều và bỏ thói ghen tị xấu xí. Mình hiểu rằng trong cuộc đời của tất cả mọi người đều xoay quanh hai chữ "Đánh đổi". Học sinh đi học muốn giỏi thì đánh đổi những giờ vui chơi để ở nhà làm bài tập. Nhân viên đi làm muốn được thăng tiến thì đánh đổi những giờ ngủ nghê để làm báo cáo, chạy dự án. Một người muốn khỏe mạnh, sức khỏe dẻo dai thì đánh đổi những giờ nằm dài lười biếng để xách giày ra ngoài công viên chạy bộ. Như bạn mình thì bạn đánh đổi sự thuận hòa trong gia đình để tập trung cho việc kinh doanh, nó không về nhà ăn cơm với gia đình vì bận rộn chuẩn bị mở quán, nó cãi mẹ và không chịu đi làm văn phòng mà lại đi theo con đường kinh doanh. Bạn mình chấp nhận bị mọi người khinh chê trong hơn 2 năm trời khi không làm được cái gì ra hồn mà suốt ngày mộng làm chủ, để âm thầm chuẩn bị kinh doanh. Bởi mình hiểu rõ giá trị của sự đánh đổi, nên từ lâu mình không còn ghen ăn tức ở với thành công của những người xung quanh. Mình biết rõ họ đã phải trải qua những gì để đạt được điều họ muốn. 

Bây giờ mình cần phải đi lễ nên mình không viết tiếp nữa 😆

Thứ Bảy, 25 tháng 1, 2020

Tản mạn mùng 1 Tết

Tâm trạng của mình trong những ngày cuối năm cũ và đầu năm mới 2020 là tâm trạng biết ơn. Năm nay là năm thứ 3 mình bước vào cuộc sống của người đi làm. Hai năm trước mình làm tại công ty vận chuyển, những ngày cận Tết thực sự là rất kinh khủng, khách hàng hối giao hàng để có đồ xài Tết, khách hàng hối chuyển tiền hàng để có tiền tiêu Tết, công việc ngập đầu, làm bao nhiêu cũng chưa hết. Khách chửi, sếp mắng, bản thân mỗi nhân viên thì nơm nớp lo lắng không biết công ty có trả lương tháng 13 hay không, năm nay biếu được quà gì cho bố mẹ,..v..v.. Hai cái Tết đó cực kì kinh hoàng. Sang Tết năm nay làm việc ở cty mới, mình cũng đã chuẩn bị tinh thần để căng thẳng, để chịu trận từ những áp lực của khách hàng, kết quả là... mọi thứ trôi qua thật bình yên, bình yên đến diệu kì, không có chút căng thẳng nào. Mình không giấu nổi sự vui mừng, thở phào nhẹ nhõm, tạ ơn Chúa.

Tết năm nay mình không mua quần áo, giày dép mới, cũng không làm tóc. Không phải ngay từ đầu mình có ý định không mua, nhưng đi mua hoài không lựa được một thứ gì ưng ý nên rốt cuộc cũng chẳng sắm sửa gì, mình chỉ mặc lại những bộ đồ sẵn có, tóc để nguyên vậy. Nhưng giờ nghĩ lại thì đúng là mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó cả, nhờ việc không mua quần áo, giày dép mới và không uốn nhuộm tóc tai vào dịp Tết, mình lại ngẫm suy ra được một vài thứ hay ho.

Đúng thật là không ai thực sự quan tâm bạn mặc đồ gì, tóc tai nhuộm màu nào. Mà cho dù họ có để ý thì họ cũng chẳng để tâm, vì việc ấy rõ ràng chả liên quan gì tới họ. Thực ra là không ai nhớ nổi cái quần cái áo bạn đang mặc lại chính là bộ đồ bạn đã mặc trước đó. Mà cho dù người khác có để ý chuyện bạn mặc lại đồ cũ vào dịp Tết, thì có sao??? Ảnh hưởng gì đâu. Những cảm nhận của người khác về chuyện ăn mặc của bạn, thật sự không quan trọng bằng việc bạn cảm nhận như thế nào về bản thân của mình. Quan trọng bạn hiểu được giá trị của bản thân mình nằm ở đâu, nằm ở những gì bạn đóng góp cho xã hội, hay nằm ở những đức tính tốt đẹp khác, chứ nhân cách của bạn không thể được đánh giá qua bộ đồ cũ bạn mặc trong dịp lễ Tết.

Không mua sắm và làm tóc vào dịp Tết cũng giúp mình nhận ra lối sống tối giản thật có lợi.  Cái lợi lớn nhất là tiết kiệm được một khoản tiền không nhỏ. Cái lợi tiếp theo là sẽ tiết kiệm được thời gian đi lựa đồ, thời gian ngồi làm tóc. Và nó khiến không gian sống của mình gọn gàng hơn vì bớt được đồ đạc. Không làm tóc cũng giúp tóc mình khỏe hơn, mà khỏe thì dĩ nhiên đẹp lên. Hai mươi mấy năm trước đó mình luôn bị ảnh hưởng bởi quan niệm của mọi người xung quanh: Năm mới thì cái gì cũng phải mới. Theo quan điểm đó thì mình thường mua rất nhiều đồ mới, và do đó cũng phải vứt đi rất nhiều đồ cũ. Thường thì sẽ mua điện thoại mới, kèm thêm ốp lưng điện thoại mới. Sắm một cái khăn mới, vứt cái khăn cũ đi; mua một cuốn sổ mới, bỏ cuốn sổ cũ đi; mua một cái thớt mới, vứt cái thớt cũ đi. Cứ như vậy, lãng phí tài nguyên, tăng lượng rác thải. 

Tết năm nay, bản thân mình cũng có những thay đổi tích cực. 

Mùng 1 Tết gặp gỡ họ hàng, người quen, mình đã cười nhiều hơn, siêng năng chào hỏi hơn. Tết những năm trước, mình toàn trưng ra bộ mặt buồn buồn, cứ như ai lấy mất sổ gạo của nhà mình vậy, hoặc mình nhìn dân tình thế thái với một gương mặt chán chường, kiểu đời là phù du, mình rất hững hờ, chào hỏi qua loa rồi trốn vào một góc để ngủ hoặc coi phim. Năm nay, gặp ai mình cũng cố gắng cười, chào và chúc mừng năm mới, mình chủ động đến chúc Tết một số họ hàng. Nhờ thế mà mình nhận ra mình rất thích ngồi nghe người già kể chuyện, tâm sự. Mình thích lặng lẽ quan sát ánh mắt xa xăm khi người già bồi hồi nhớ lại những câu chuyện xưa, thích nhìn nụ cười móm mém hiền từ của người già khi có con cháu đến thăm, mình không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe tâm tình của các cụ. Sau này nhất định mình sẽ gia nhập một tổ chức/cộng đoàn chuyên đi thăm nom các cụ già neo đơn.

Tết cũng là dịp duy nhất gia đình mình được đoàn tụ (nhưng đã từng và sẽ có nhiều năm không được đầy đủ thành viên). Ở độ tuổi này, mình bắt đầu biết trân quý những khoảnh khắc gia đình quần quây bên nhau. Càng ngày gia đình mình càng trở nên khắng khít hơn, bớt xa rời nhau. Có lẽ nhờ tư duy của mỗi người đã thay đổi, có thêm nhiều mối quan tâm tương đồng, nói những câu chuyện hợp với nhau hơn, cố gắng để chấp nhận những khác biệt của nhau, có lối sống hòa hợp hơn.

Đôi dòng tản mạn vào mùng 1 Tết vậy thôi, mình lại tiếp tục tận hưởng những ngày nghỉ Tết đây và sẽ quay lại vào những ngày sau 😀

Thứ Ba, 21 tháng 1, 2020

Tản mạn trước thềm Tết

Mấy ngày giáp Tết, lâu lâu trên Facebook và Instagram của mình lại xuất hiện những hình ảnh đường phố Sài Gòn rất vắng vẻ kèm theo những câu đại loại như: "Trả lại Sài Gòn thanh bình cho chúng tôi". Ý của họ là những người dân ở các tỉnh, thành khác đã về quê đón Tết nên SG không còn đông đúc, xô bồ và khói bụi như thường nhật. Mình cảm thấy những người phát ngôn như vậy sao mà ích kỉ và (nói hơi nặng một chút) họ có vẻ ... nông cạn. 

Thứ nhất, SG chẳng của riêng ai. Ai dám tự nhận mình là dân SG chính gốc, từ thời ông cố ông tổ đã sinh ra và lập nghiệp ngay tại đất SG? Những người phát ngôn câu trên, liệu họ có chắc chắn họ là dân SG không. Vậy mà nói cứ như SG chỉ thuộc về bản thân mình.

Thứ hai, họ không hiểu rằng các thành phố và quốc gia phát triển thường thu hút được rất đông người tới để sống, học, làm vì ở đó có môi trường tốt, cơ sở hạ tầng, y tế, giao thông, giáo dục,... phát triển. Cũng là con người cả, ai cũng có nhu cầu được hưởng một nền giáo dục tốt, hay một môi trường sống văn minh, hiện đại, tại sao họ lại có quyền khó chịu khi người khác cũng được hưởng giống họ? Buồn hơn nữa, có những vùng đất "chó ăn đá gà ăn sỏi", khí hậu khắc nghiệt, thiên tai thường xuyên (ví dụ như miền Trung), dân ở đó khó kiếm việc làm, không thể làm ăn, người ta mới phải xa quê để kiếm kế sinh nhai, thì có gì sai khi người ta dồn về SG - một trong những vùng đất cực kì "thiên thời địa lợi nhân hòa" - vô cùng nhiều cơ hội việc làm và phát triển. Những người nghĩ dân nhập cư là gánh nặng cho SG, không biết gia đình họ hay chính bản thân họ đã từng đến sinh sống, học tập, làm việc ở những thành phố lớn hoặc những đất nước phát triển khác hay chưa. Nếu như dân Mỹ, Úc, Canada cũng khinh bỉ và xem người nhập cư là gánh nặng và cũng thở phào nhẹ nhõm mỗi dịp người VN ùn ùn về quê ăn Tết, không biết bản thân họ tự cảm thấy thế nào ha.

Thứ ba, những con người phiến diện ấy không thể nào nhận ra được rất nhiều lợi ích khi dân từ khắp mọi miền đến sinh sống và làm việc tại SG. Họ đem theo biết bao món ngon của địa phương mình để bán khắp SG, cho chúng ta cơ hội được thưởng thức rất nhiều đặc sản ngay giữa lòng SG. Những người dân nhập cư đến và tạo ra sự giao thoa về văn hóa, nhờ sống cùng họ mà ta biết thêm nhiều thứ thật hay ho về ngôn ngữ, khiến ta càng tin vào câu "phong ba bão táp không bằng ngữ pháp VN", nhờ họ mà ta biết thêm nhiều phong tục tập quán thú vị "rất gì và này nọ" dù chẳng cần đi đâu xa.

Có khi nào trong những ngày Tết này, những con người kia cảm thấy bức bối khi cô bán hủ tíu ngon ơi là ngon đã về Sa Đéc nghỉ Tết rồi và chẳng còn ai bán cho họ ăn. Có khi nào xe họ hư giữa đường mà những chú sửa xe đã về quê ăn Tết, và họ phải dắt bộ về tới tận nhà. Có khi nào thèm đánh bài quá mà đi hoài không kiếm được tiệm tạp hóa he.

Có khi nào họ nhớ bè nhớ bạn nhớ đồng nghiệp quá mà đứa thì về miền Tây, đứa bay về miền Bắc, đứa đi xe đò về miền Trung, họ chẳng thể nào gặp được bạn. Rồi lúc đó họ có hối hận khi họ đã từng mừng rỡ khi thấy SG vắng vẻ không.

Thứ Hai, 20 tháng 1, 2020

[Thơ] Một đêm

Một đêm em đến

Nằm kề cạnh anh

Trong bóng trăng mờ

Tĩnh lặng và nghe


Hơi thở em đều

Mái tóc em thơm

Bàn tay em ấm

Siết nhẹ tay anh


Khuôn mặt nhỏ bé

Rúc vào ngực anh

Tay anh chạm khẽ

Vai gầy mỏng manh


Giọng em nhỏ xíu

Môi mềm nhỏ xinh

Ôi làn da mịn

Khiến lòng anh say


Môi anh quyện chặt

Trong làn môi em

Mồ hôi thấm đẫm

Mặn nồng, hân hoan


Hồn anh thổn thức:

"Em là gì đây

Thuốc phiện? Ma túy?

Anh nghiện rồi đây"


Lửa yêu bừng cháy

Cõi lòng đôi ta

Thiên đường dưới thế

Cõi trần đê mê.