Chỉ trong vòng chưa đầy 12 tháng, mình 2 lần ôm combo thất nghiệp + thất tình. Cuộc sống có đang khắt khe quá với mình không?
Mình ngồi viết những dòng này vào lúc 4 giờ sáng, sau khi đã nằm hơn 4 tiếng mà không thể ngủ. Mình phải nghe tiếng gà gáy sáng trong khi chưa hề được ngủ. Mình sắp phải thấy bình minh lên trong khi bóng tối vẫn bao phủ tâm trí.
Đây không phải cuộc khủng hoảng một phần tư cuộc đời (quarter life crisis), không phải khủng hoảng tuổi trung niên (midlife crisis), không phải khủng hoảng hiện sinh (existential crisis),... Nó không có tên gọi nào cả, nhưng nó vẫn là một cuộc khủng hoảng tồi tệ.
Tất nhiên với kiến thức chuyên ngành, mình thừa hiểu mình đang mắc chứng rối loạn lo âu trầm trọng với hàng loạt dấu hiệu điển hình: Khó thở, khó ngủ, khó tập trung, bồn chồn, loạn nhịp tim, chóng mặt, căng cơ; cảm giác bất an,... Mình lại còn dễ khóc, chẳng có chuyện gì cũng khóc, ngồi không mà nước mắt cứ tự trào ra, chảy ngược chảy xuôi. Mấy căn bệnh này, phá hủy con người ta.