Thứ Tư, 3 tháng 7, 2024

Chị quản lý của Thanh Đọc Sách

Mọi người hay nói: "Mây tầng nào gặp gió tầng đấy". Thật đấy, một đứa cầu toàn và khó tính như mình thường gặp những người cầu toàn cỡ vậy trở lên.

Ở công ty thì gặp sếp cầu toàn, làm việc áp lực kinh khủng.
Ở nhà làm YouTube thì cũng gặp chị "quản lý" khó tính và cầu toàn, nhiều lúc mình muốn phát điên luôn.

"Chị quản lý" ở đây là chị gái ruột của mình.

Mình làm YouTube độc lập từ A đến Z, từ ý tưởng, kịch bản, đến quay, dựng,... chị hầu như không phụ công đoạn nào hết, nhưng chị là một trong những khán giả soi từng sản phẩm của mình kỹ càng bậc nhất. Mình hay gọi đùa chị là "quản lý của Thanh Đọc Sách".

Mỗi lần ra video mới, mình đều nín thở chờ đợi "không biết hôm nay bả sẽ phê bình cái gì đây". 

Lúc thì chị nhận xét: 
"âm thanh nhỏ quá"
"sai chính tả"
"nhạc to át tiếng nói"
"thumbnail quá tối"
"nói quá nhanh"

Lúc thì chị bảo: 
"dạo này video nào cũng một kiểu, rất nhàm chán"
"đừng có đưa chuyện cá nhân của mình vào nữa, người ta không thích nghe đâu". 

Thứ Hai, 1 tháng 7, 2024

Em quên chưa

Em quên anh chưa?

Hy vọng là rồi. Nhớ nhung một người xa lạ để làm gì đâu. Chuyện tụi mình đã bắt đầu từ khi em mò mò vào đọc mấy thứ trong blog này, và nó kết thúc khi em dừng quan tâm những gì anh viết.

Em có người mới thương yêu em hơn anh chưa?

Hy vọng là rồi. Đó là người vững chãi, cho em cảm giác an toàn về mọi mặt, cùng sở thích và chí hướng với em.

Em có hạnh phúc không?

Hy vọng là có. Có lẽ em vẫn vậy, vui những niềm vui nhỏ, những bông hoa ven đường, chú mèo lang thang, bầu trời xanh ngắt. Em là cô gái mơ mộng, anh cũng là một kẻ sĩ mộng mơ, nhưng thật lạ là chúng ta chẳng chung một tần số.

Em có muốn chúng ta quay về?

Anh hỏi chơi thôi. Đau khổ thì một lần là đủ. Hơi sức đâu mà đau mãi.

Anh đang mệt quá. Đôi khi anh thấy mệt mỏi và cô đơn. Anh biết cuộc sống sẽ như vậy. Có em hay không thì nó cũng vậy.

Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2024

Hai bộ phim không hay

Hôm qua thèm xem phim. Lên YouTube thì thấy video top bộ phim cướp ngân hàng hay nhất, chưa xem hết danh sách, chọn ngay phim đầu tiên là "The Town" (2010) để xem luôn.

Má, phim dở, tốn 2 tiếng rưỡi cuộc đời. 

Ngay đầu phim là một cảnh cướp ngân hàng và xóa dấu vết cũng khá là chuyên nghiệp. Do vậy mình cũng kỳ vọng đây sẽ là một bộ phim hành động kịch tính và hấp dẫn. Nhưng không, nó cứ dài lê thê. Các phi vụ cướp không được lên kế hoạch kỹ càng, diễn biến cũng không có gì cuốn hút. Cảnh sát và FBI thì vô dụng, bị bọn cướp qua mặt dễ dàng. Thêm quả tình yêu trớt quớt giữa nhỏ con tin với một thằng trong băng cướp.

Xem xong không hiểu người ta thấy hay ở chỗ nào luôn á 😏

Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2024

[Review sách] Cùng con định hướng nghề nghiệp - Th.S Phoenix Ho - Th.S Trần Thị Thu

Bài viết này mình sẽ thảo luận về chuyện hướng nghiệp.

---

Theo một khảo sát mới đây do công ty nguồn lực Manpower và Jobs_that_makesense châu Á thực hiện, Việt Nam có tỷ lệ lao động "chán nản" với việc làm cao nhất Đông Nam Á, chỉ 11% người được khảo sát cảm thấy hài lòng về ý nghĩa công việc hiện tại.

Nguồn: 

https://cafef.vn/viet-nam-co-ty-le-lao-dong-chan-nan-voi-viec-lam-cao-nhat-dna-vi-co-hoi-viec-lam-xanh-thieu-kinh-nghiem-dac-biet-la-nguyen-nhan-thu-3-nay-188240507165135122.chn

Vậy câu hỏi đặt ra là: Làm thế nào để chúng ta cảm thấy hài lòng về công việc của mình? Câu trả lời là: Tìm ra được công việc phù hợp với khả năng và sở thích của bản thân, đồng thời phù hợp với nhu cầu của thị trường.

Một trong những cách giúp bạn tìm được công việc như vậy là thông qua hướng nghiệp.

Hướng nghiệp có vai trò vô cùng quan trọng đối với cá nhân và xã hội. 

Đối với cá nhân

  1. Xác định rõ mục tiêu và hướng đi: Hướng nghiệp giúp cá nhân nhận biết được đam mê, sở thích, và năng lực của bản thân, từ đó xác định được mục tiêu nghề nghiệp rõ ràng và phù hợp.

  2. Tăng khả năng thành công trong sự nghiệp: Khi cá nhân chọn đúng ngành nghề phù hợp với năng lực và sở thích, khả năng thành công và thăng tiến trong công việc sẽ cao hơn; cá nhân cảm thấy hứng thú và có động lực làm việc, đồng thời tạo ra sự hài lòng và gắn bó lâu dài với công việc.

  3. Giảm thiểu rủi ro thất nghiệp: Việc hiểu rõ thị trường lao động và các yêu cầu nghề nghiệp giúp cá nhân chuẩn bị tốt hơn, từ đó giảm thiểu rủi ro thất nghiệp.

Đối với xã hội

  1. Nâng cao chất lượng nguồn nhân lực: Hướng nghiệp giúp xã hội có được nguồn nhân lực chất lượng, có kỹ năng và kiến thức phù hợp với yêu cầu của thị trường lao động.

  2. Tối ưu hóa sử dụng nguồn lực: Khi mỗi cá nhân làm việc trong ngành nghề phù hợp, xã hội sẽ tận dụng tối đa được tài năng và khả năng của mọi người, từ đó tăng năng suất lao động và phát triển kinh tế.

  3. Giảm thiểu vấn đề xã hội: Hướng nghiệp giúp giảm thiểu tình trạng thất nghiệp và những vấn đề xã hội liên quan như tệ nạn, bạo lực, và bất ổn xã hội.

  4. Định hướng phát triển kinh tế bền vững: Bằng cách định hướng nghề nghiệp cho các thế hệ trẻ, xã hội có thể xây dựng một lực lượng lao động vững mạnh, đáp ứng nhu cầu phát triển bền vững của kinh tế.

Hướng nghiệp không chỉ đơn thuần là việc chọn nghề mà còn là quá trình giúp cá nhân phát triển toàn diện và góp phần vào sự phát triển bền vững của xã hội.

Tuy hướng nghiệp quan trọng là vậy, nhưng thực tế vẫn còn rất nhiều phụ huynh và học sinh không biết bắt đầu từ đâu, làm như thế nào, vẫn lựa chọn nghề nghiệp theo bản năng, theo xu hướng nhất thời hoặc tệ hơn là "chọn đại, miễn có đi học đại học là được".

Trong bối cảnh này, hôm nay mình sẽ giới thiệu đến mọi người cuốn sách "Cùng con định hướng nghề nghiệp""Mật mã Holland" - là bộ đôi người bạn đồng hành thiết thực với các bậc phụ huynh trong quá trình hướng nghiệp cho con em của mình.

Tác giả sách là cô Phoenix Ho, một chuyên gia hướng nghiệp nổi tiếng có hơn 16 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực giáo dục, tư vấn hướng nghiệp. Cô là tác giả của “Cứ đi để lối thành đường” - một cuốn sách thường xuất hiện nếu bạn search "Sách hướng nghiệp ở Việt Nam" hoặc "sách hướng nghiệp hay". Cô Phoenix Ho cũng đã xuất hiện trên rất nhiều bài báo và bài phỏng vấn như Have a Sip và EduStation của Vietcetera, IELTS Face-Off của VTV,...

"Cùng con định hướng nghề nghiệp" là một cuốn sách hướng dẫn chi tiết về quá trình hướng nghiệp cho một người trẻ, được viết rất dễ hiểu, với giọng điệu thân mật, chân thành.

Thứ Năm, 27 tháng 6, 2024

[Thơ] Câu hỏi của em

Có một câu hỏi nhỏ
Em hỏi anh mỗi ngày
Mà anh vẫn để ngỏ
Chưa trả lời cho em

Em thì không từ bỏ
Vẫn hỏi anh mỗi ngày
Em cần được sáng tỏ
Vì sao anh yêu em?

Vì sao anh yêu em?
Có hàng trăm đáp án
Liệu em có tin chúng
Và không chút hoài nghi

Anh yêu vì đôi mắt
Sâu thẳm và sáng trong
Vừa nhìn vào nơi đó
Đã đem lòng yêu em

Thứ Tư, 26 tháng 6, 2024

Làm thuê, làm chủ. Làm chủ, làm thuê

Hồi chiều nhỏ nhân viên ngồi bên cạnh thấy mình dò vé số, nó cười cười và nói với thằng nhóc bên cạnh nó: "Nếu trúng số thì sếp làm chủ, không làm sếp chúng ta nữa đâu". Mình quay sang đính chính luôn: "Đúng là nếu trúng số thì nghỉ làm, không làm sếp tụi bay nữa thiệt, nhưng xài hết tiền thì đi làm lại, chứ có biết làm ăn gì đâu".

Hôm bữa về quê, bà chị hỏi mình: Sau này có tính kinh doanh cái gì không? 
Mình bảo: Không. 
Bả hỏi: Ủa bộ tính đi làm thuê cả đời hay gì? 
Mình nói: Không. 
Bả trợn mắt lên: Không làm thuê cũng không làm chủ thì làm gì? 
Mình đáp: Em chưa biết thôi. Nhưng chắc chắn em không làm thuê mãi, cũng không thích làm chủ.

Chủ Nhật, 23 tháng 6, 2024

Của cải ở đâu, lòng dạ ở đó

Mình vừa có hai ngày nghỉ cuối tuần hiếm hoi đúng nghĩa "nghỉ".

Mình về nhà, suốt hai ngày chỉ ăn, ngủ, lau nhà rửa bát, nói chuyện với mấy chị em trong nhà. Mình không làm việc, không viết, không đọc, không nghĩ về tương lai. Cảm thấy như đầu óc đã được refresh.

Mình cũng thú nhận với bà chị rằng mình đã bị mất ngủ ít lâu, vì cứ lo nghĩ chuyện công việc, tiền nong, tương lai. Chị mình kinh ngạc, bả bảo xưa giờ cứ đinh ninh mình sống lành mạnh, ăn ngon ngủ khỏe, bởi vì công việc tốt, tài chính ổn, gia đình mạnh khỏe bằng an, chẳng có lý gì mà mình lại phải khó ngủ tới mức mụn mọc muốn nát cái mặt. Mình cười hề hề, biết vô lý là vậy nhưng mà nó đang diễn ra như vậy. Bà chị lại ca cho mình một bài về đoạn Phúc Âm thứ 6 ngày 21/6/2024:
Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Các con đừng tích trữ cho mình kho tàng dưới đất: là nơi mối mọt sẽ làm hư nát, và trộm cướp sẽ đào ngạch lấy mất, nhưng các con hãy tích trữ cho mình kho tàng trên trời: là nơi không có mối mọt không làm hư nát, trộm cướp không đào ngạch lấy mất. Vì kho tàng con ở đâu, thì lòng con cũng ở đó (...)"
"Của cải ở đâu, lòng dạ ở đó".

Đúng là như vậy. Không có của cải cũng lo âu, mà có của cải rồi cũng âu lo. Sợ mất, sợ trộm, sợ bị lừa đảo. Không có việc làm cũng lo lắng, mà đang làm việc thì cũng áp lực. Sợ mất việc, sợ làm sai, sợ việc khó quá làm không được. Không có người yêu thì cũng buồn, mà có người yêu thì sợ trách nhiệm. Áp lực về nhà cửa, con cái, nội ngoại hai bên. Những mối lo không gọi được tên cứ khiến mình khó ngủ.

Ở nhà mình đã không còn bị khó ngủ. Giờ trở lại Sài Gòn, chuẩn bị vào lại guồng quay, mình lại sợ vãi. Nhưng mình sẽ ổn thôi mà. Ai mà bất ổn mãi được hem.

Thứ Năm, 20 tháng 6, 2024

Nếu được tìm lại thứ đã mất

Hôm nay mình tình cờ đọc được một câu hỏi như sau:

"Nếu có ai đó đem đến cho bạn một túi đựng tất cả những thứ mà bạn đã bị mất, thứ đầu tiên bạn tìm là gì?"

Trộm vía mình ít khi bị mất đồ, và thứ gì đã mất rồi thì đến giờ mình cũng không còn nuối tiếc nó quá nhiều. Mình chỉ nhớ năm lớp 2 bị mất 50 ngàn mẹ đưa để đóng tiền học kèm. Năm lớp 7 thì bị mất cái xe đạp do trộm vào nhà lấy đi. Đó là hai thứ bị mất mà mình còn nhớ rõ. Nhưng bây giờ thì mình đã tìm được nhiều tờ 50 ngàn khác và đi xe máy chứ không có nhu cầu đi xe đạp. Nên nói chung là nếu câu hỏi này hỏi về đồ vật thì mình không có câu trả lời.

Tuy nhiên, nếu câu hỏi đó chấp nhận câu trả lời về những thứ vô hình, thì mình sẽ trả lời là mình muốn tìm lại thứ tình yêu giống như tình yêu của một người cũ dành cho mình vào những năm mình 20. Mình tìm kiếm một ai đó yêu mình như cách bạn ấy đã từng yêu. Bạn ấy yêu mình nhiều cỡ yêu bản thân, quan tâm, chăm sóc, nhường nhịn mình. Bạn ấy chia sẻ sở thích đọc sách và xem phim với mình, nấu ăn cho mình, dẫn mình về nhà thường xuyên. Bạn là người khiến mình hiểu bản thân hơn, biết bày tỏ tình cảm với gia đình và kiên nhẫn với họ nhiều hơn, biết yêu động vật và sống thuần chay. Bạn luôn ở bên cạnh mình dù sướng vui hay gian khổ, động viên mình trong chuyện học tập, luôn ủng hộ mọi ước mơ và dự định của mình.

Thứ Tư, 19 tháng 6, 2024

Làm nhạc thôi

Nay mình mò được cách làm nhạc bằng AI, ngồi mò cả ngày, ra được vài bài cũng ưng ưng.

Nếu ai hay nói chuyện với mình thì chắc cũng biết mình có dự định làm nhạc. Không phải ngay bây giờ, mà đó là chuyện của một chục năm sau. Thế mà hôm nay mình cũng làm ra nhạc rồi, tất nhiên không tự tay làm 100%, mình chỉ làm phần lyrics và chọn thể loại mong muốn, rồi generate đến khi ưng thì thôi. 

Mình không nghĩ là mình có thể làm nhạc liền được luôn, công nghệ thật là hữu dụng trong những trường hợp này. Tự dưng ngồi nghịch cái quên sầu.

Thứ Ba, 18 tháng 6, 2024

Về với mẹ

Hôm nay là thứ 3, mình đang chờ đến thứ 6 để được về nhà với mẹ. Mình đang rất cần nguồn năng lượng tích cực từ mẹ, một người phụ nữ luôn vui vẻ, lạc quan và bao dung trong phần lớn cuộc đời.

Thỉnh thoảng mình tự cằn nhằn rằng tại sao mình không được thừa hưởng một chút nào tính vui tươi và lạc quan từ mẹ. Trái lại, mình còn thừa hưởng hết sự nóng nảy, cọc cằn, tính khí ủ ê thất thường từ ba.

Mình hay tự hỏi rằng nếu được giống mẹ thì cuộc đời mình có bớt khổ hơn không.

Ở bên cạnh ba khó chịu bao nhiêu thì ở bên cạnh mẹ thoải mái bấy nhiêu. Mẹ luôn điềm đạm, dịu dàng. Kể cả mình có sai quấy hay không vâng lời, mẹ cũng chỉ nhỏ nhẹ nhắc nhở. Muốn ăn gì mẹ cũng mua cho. Muốn nằm ì ra coi phim mẹ cũng gọt trái cây cho mà vừa ăn vừa coi phim. Nói chung là khi ở với mẹ mình luôn có cảm giác an toàn tuyệt đối, lại còn được hưởng ké nguồn năng lực tích cực mà mẹ tỏa ra.

Thứ Hai, 17 tháng 6, 2024

Một bài hát cũ hợp tâm trạng mà thôi

"Chúc cho em luôn tìm được niềm vui

Từng niềm vui từ những nỗi đau riêng một mình anh thôi"

Một ngày nữa trôi qua

Lại một ngày nữa trôi qua.

Dạo này mình hay đếm từng ngày trôi qua. Không biết để làm gì, mình đâu có trông đợi cái gì ở tương lai đâu. Có lẽ do mình bị mất ngủ, cứ mỗi đêm nằm trằn trọc, nhấc cái điện thoại lên là thấy đã qua ngày mới, thở dài ngao ngán, mất ngủ vì căng thẳng, rồi lại căng thẳng vì mất ngủ.

Trừ hai ngày cuối tuần thì mỗi sáng mình đều vật lộn mãi với cái báo thức để có thể dậy đi làm. Mình đã dừng nấu ăn buổi sáng nom một tháng, vì không thể dậy sớm được. Mình cũng ngừng bơi và chạy gần một tháng, vì không thể ngủ sớm được thì không có sức.

Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2024

Hội chứng đi làm

Mình thấy người ta bị "hội chứng thứ 2", cảm thấy lo lắng, căng thẳng, buồn chán và mất động lực khi nghĩ tới hoặc đối mặt với ngày thứ 2. Thế thì mình dạo này bị "hội chứng đi làm", cảm thấy căng thẳng khi nghĩ tới chuyện phải đi làm. 

Mình biết đó là một cảm xúc không tốt chút nào. Ai mà chẳng cần phải đi làm. Đằng nào cũng phải đi làm, thì nên vui vẻ với nó mới đúng. Nhưng mà chính cái việc không thể chấp nhận được cảm giác sợ đi làm, nó khiến tình trạng của mình còn trở nên tồi tệ hơn. Anyway, mình định mặc kệ nó, chỉ là cảm xúc nên không chóng thì chày nó sẽ qua thôi. Cho dù tâm trạng có như nào chăng nữa thì mình vẫn luôn cố gắng hoàn thành mọi thứ trách nhiệm, ở cả mức độ cá nhân lẫn tập thể.

Chiều nay mình cho phép bản thân lười biếng bằng cách nằm xem phim và ăn vặt. Mình xem "Society of the snow", một bộ phim tái hiện thảm họa hàng không tồi tệ nhất Hungary năm 1972. Một chiếc máy bay chở 45 người, phần đông là đội bóng bầu dục của một trường cao đẳng đã gặp tai nạn và rơi xuống dãy Andes - dãy núi dài nhất thế giới. Bộ phim đã khắc họa cực kỳ chân thực hành trình sinh tồn của 27 người nơi đồi núi hoang vu lạnh lẽo không có sinh vật nào sống và nhiều trận bão tuyết. Khi không còn thực phẩm, những người còn sống đã phải ăn thịt của những người đã chết để tồn tại. Hơn 70 ngày sau vụ tai nạn, 16 người còn sống sót mới được đội cứu hộ giải cứu. Tuy được trở về, nhưng mình cho rằng họ sẽ không bao giờ có thể trở lại cuộc sống bình thường như trước được nữa. Những gì mà họ phải trải qua trong hơn 70 ngày kể từ vụ rơi máy bay thật sự quá khủng khiếp đối với một kiếp người.

Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2024

[Review sách] Và Rồi Chẳng Còn Ai (Mười Người Da Đen Nhỏ) - Agatha Christie

Hôm nay mình sẽ review cuốn tiểu thuyết trinh thám đầu tiên mình đọc trong đời. Từ xưa tới giờ, thứ trinh thám duy nhất mà mình đọc là truyện tranh "Thám tử lừng danh Conan" 😀, bữa nay thử "đổi gió" đọc tiểu thuyết trinh thám cho biết. Mà một khi đã bắt đầu đọc trinh thám thì hai cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu mình là Sherlock Holmes và những tác phẩm của "Nữ hoàng truyện trinh thám" Agatha Christie. 

Sau vài phút lượn lờ xem các trang review thì mình quyết định đọc "Và rồi chẳng còn ai" với tựa cũ là "Mười người da đen nhỏ" của tác giả Agatha Christie. Có 2 lý do mình chọn "Và rồi chẳng còn ai" là cuốn sách trinh thám đầu tiên để đọc. Thứ nhất, tất cả mọi bài viết hay video review tác phẩm này đều nhận xét là nó rất hay, thứ hai, nó là một cuốn sách mỏng, quá hợp lý đối với một đứa lần đầu tiên thử trải nghiệm thể loại mới.

Về tác giả


Agatha Christie được mệnh danh là "Nữ hoàng truyện trinh thám", là một trong những nhà văn quan trọng và sáng tạo nhất của thể loại này. Bà có số lượng tác phẩm được xuất bản nhiều nhất mọi thời đại, chỉ xếp sau Kinh Thánh và Shakespeare.

Sơ lược nội dung truyện


"Và rồi chẳng còn ai" kể câu chuyện về 10 người không liên quan gì đến nhau đều được một người tên là U.N. Owen mời đến một hòn đảo biệt lập. Rồi lần lượt từng người bị giết một cách bí ẩn. 

Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2024

[Review sách] Túp Lều Bác Tom - Harriet Beecher Stowe

"Túp lều bác Tom" là câu chuyện về những người nô lệ da đen khốn khổ trong thời kỳ chế độ nô lệ tại Mỹ vào thế kỷ 19. Trong thời kỳ này, người Mỹ da trắng được quyền sở hữu nô lệ da đen, chủ yếu là người gốc châu Phi và người Mỹ gốc Phi. Những nô lệ này bị coi như hàng hóa, có thể mua bán trao đổi, bị đối xử như súc vật, không được xem là con người, không được pháp luật bảo vệ. 

Nhân vật chính của tiểu thuyết là bác Tom, một người nô lệ da đen trung thực, biết trọng danh dự và đặc biệt là một con chiên ngoan đạo. Trong phần lớn cuộc đời, bác được ở trong một gia đình chủ tử tế, chăm lo tốt cho đời sống nô lệ. Nhưng ông bà chủ đột nhiên bị đổ nợ, buộc phải bán bác Tom, cuộc đời bác từ đó bị qua tay nhiều người khác, chịu đầy đau khổ, tủi nhục. Cuối cùng, vì bảo vệ những người nô lệ khác cũng như giữ gìn nhân phẩm của mình, bác Tom đã bị tên chủ độc ác đánh chết thảm thương.

Với tác phẩm này, nhà văn Stowe đã đóng góp một phần vào công cuộc giải phóng nô lệ ở nước Mỹ, bà tố cáo gay gắt chế độ vô nhân đạo ấy, khích lệ những người Mỹ có lương tâm đứng lên đấu tranh để tiêu diệt nó.

Năm 1852, khi mới ra mắt được vài ngày, "Túp lều bác Tom" tiêu thụ được 10.000 bản. Sau 1 năm, 300.000 bản được bán ra. Cuốn sách được dịch ra hàng chục thứ tiếng. Tolstoy coi nó là một tác phẩm mẫu mực. "Túp lều bác Tom" còn khởi đầu cho một trào lưu chống lại chế độ nô lệ năm 1862, đến nỗi khi gặp Stowe, tổng thống Mỹ Abraham Lincoln đã nói: "Hóa ra đây là người phụ nữ nhỏ bé nhưng đã viết cuốn sách khởi phát cho một cuộc chiến tranh lớn".

一一一

Sau đây là phần tóm tắt "Túp lều bác Tom" dành cho những ai muốn biết nội dung chi tiết hơn một chút, hoặc cho những người đã từng đọc sách rồi nhưng quên nội dung. Đối với những người không muốn bị spoil tác phẩm thì có thể bỏ qua phần này và đến phần review.

Thứ Ba, 4 tháng 6, 2024

Chuyện tình yêu mà, khó nói lắm

Hôm nay cô ấy thổ lộ tình cảm với mình. Mình bất ngờ. Bởi vì sự tương tác giữa hai đứa trước giờ khá nhạt nhòa, mình không nghĩ cô ấy lại ấn tượng về mình đến mức ấy.

Sau khi cảm giác ngạc nhiên đi qua, bình tĩnh lại, mình nói cảm ơn cô ấy. Cảm ơn vì đã dành tình cảm cho mình và vì đã can đảm nói cho mình biết. Nhưng mình không thể đáp lại tình cảm này.

Mình đã dành trái tim cho người khác rồi.

Chuyện tình yêu mà, khó nói lắm, theo tình tình chạy, trốn tình tình theo.

-----

Anh có lẽ không phải người như em thấy bề ngoài.

Bề ngoài anh tỏ ra sôi nổi, vui tính, nhưng thực ra anh sống nội tâm, hay khóc thầm.

Bề ngoài anh tỏ vẻ mạnh mẽ, tưởng như có thể chiến cả thế giới. Bên trong anh yếu đuối, hay nũng nịu.

Liệu em có thích được một người ham công tiếc việc, lúc nào cũng làm và làm, có thể không dành cuối tuần cho em.

Liệu em có thích được một người khó đoán, trong đầu lúc nào cũng nghĩ ngợi, suy tính, lập kế hoạch.

Liệu em có thích được một người hay đem suy nghĩ và chuyện cá nhân ra viết, biến nó thành những câu chuyện mà tất cả người ngoài đều có thể biết.

Liệu em có thích được một người khó ở, khó tính và khó chiều, hay càm ràm như một ông già.

Anh có nhiều góc khuất em chưa thấy, có lẽ do vậy nên em còn thích anh mà thôi.

Em sẽ kiếm được người phù hợp, cuộc sống này chắc chắn là như vậy.

Thứ Hai, 3 tháng 6, 2024

Đã làm YouTube được 4 năm. Chuyện chị cắt tóc

Loay hoay cả ngày dài, suýt quên mất hôm nay là ngày kỷ niệm 4 năm làm YouTube.

Thấm thoắt mà đã 4 năm trôi qua, nhanh thật. Ban đầu còn dự tính làm một video Q&A để trả lời câu hỏi của hơn 20.000 khán giả trên YouTube. Mình đã đăng bài lên định thu thập câu hỏi rồi, đăng được vài phút thì lại quyết định xóa đi, không làm nữa. Sợ đăng lên không có ai hỏi, quê.

Kể về việc làm YouTube thì cũng kể nhiều rồi, nay không kể nữa. 

-----

Nay đi làm mệt nhoài. Chỉ muốn có ai đó chuyện trò, lắng nghe để mình được kể lể mấy chuyện không đầu không đuôi, chuyện ở công ty, chuyện có người bình luận khen, có người donate, chuyện nhỏ đồng nghiệp nói xấu người yêu, chuyện của chị cắt tóc.

Mỗi lần đi cắt tóc là lại nghe chuyện tình cảm (lạnh) của chị cắt tóc. Mình nghe từ lúc chị chia tay người yêu cũ, đến lúc có hai người mới tán tỉnh chị, nay thì đã nghe đến đoạn chị bắt đầu rút lui khỏi mối quan hệ rồi. 

Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2024

Việc Đọc giúp ích như thế nào cho việc Viết?

Viết là một phần rất quan trọng trong cuộc sống của mình, và mình tin là nó cũng quan trọng đối với cuộc sống của các bạn, chỉ là các bạn có nhận ra hay không thôi. Trong bài viết này, mình sẽ đào sâu tìm hiểu tầm quan trọng của việc Viết, làm cách nào để nâng cao kỹ năng Viết. Và bởi vì kênh của mình là một kênh chuyên bàn về việc đọc sách, nên tất nhiên chúng ta cũng sẽ phân tích xem việc Đọc có giúp ích gì cho việc Viết hay không, nếu có thì như thế nào.

Bài viết gồm 4 phần:

- Viết là một việc không đơn giản và dễ dàng.

- Tại sao việc Viết lại quan trọng?

- Việc Đọc giúp ích như thế nào cho việc Viết?

- Kết.

-----

Viết là một việc không đơn giản và dễ dàng

Việc viết là rất quan trọng đối với cuộc sống của mình, mình rất trân trọng những người có thể đọc những gì mình viết, cũng như mình rất có thiện cảm với những người viết thường xuyên. Bởi vì, việc viết thật sự rất đau đớn và người viết là những người dũng cảm. Admin trang Người Kể Chuyện nhận định "viết là một công việc bạo lực", còn tác giả tristan1404 trong bài đăng Vì sao bạn nên đọc ít lại và viết nhiều hơn? trên Spiderum cho rằng "để viết một cách nghiêm túc thì đó là một quá trình đầy kiên trì và thậm chí là đau đớn".

Không phải ai cũng có thể sẵn sàng đào xới và đối diện cảm xúc và suy nghĩ của bản thân, đem nó trải lên một mặt phẳng, ngồi nhìn vào nó, rồi sắp xếp lại nó bằng cách sử dụng ngữ pháp và ngôn từ phù hợp. 

Không phải ai cũng đủ can đảm phơi bày nội tâm của bản thân ra thành một thứ hữu hình (là văn bản) để người khác có thể nhìn thấu, đánh giá và thậm chí chỉ trích nữa. 

Tại sao việc Viết lại quan trọng?

Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2024

[Thơ] Nắm tay em

Anh muốn nắm lấy đôi tay
Cùng em đi khắp đó đây
Ngắm nụ cười hiền trong gió
Nụ cười khiến lòng anh say

Cả khi gió lốc mưa bay
Từ nay về sau anh vẫn
Cùng em vượt ngàn gian khó
Dẫu ngọt bùi dẫu đắng cay

Tương lai chắc chẳng ai hay
Nhưng mà mình không chùn bước
Miễn là đời không ô thước
Thì còn nắm chặt đôi tay

Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2024

Dễ thở

Gần đây mình cảm thấy cuộc sống "dễ thở" hơn, không phải là vì cuộc sống thực sự dễ dàng hơn, mà dường như mình làm chủ được tâm trạng và cảm xúc của mình tốt hơn.

Vừa rồi có mấy ngày mình bị viêm ruột, phải nghỉ làm đột xuất dù công việc đăng đăng đê đê. Mua thuốc uống không hết, đến ngày thứ ba phải đi bệnh viện để siêu âm, xét nghiệm và bốc thuốc. Vừa tốn công vừa tốn tiền, chỉ một cơn bệnh vài ngày mà ngốn hết số tiền kiếm được trong một tháng vất vả làm YouTube. Đi bệnh viện một mình, về nhà tự chăm sóc bản thân, nhưng mình thấy bản thân vẫn còn bình tĩnh đối diện với bệnh. Mình cũng ráng nghĩ "thôi của đi thay người, tốn tiền nhưng khỏi bệnh là tốt rồi".

Mình vẫn hơi khó ngủ sớm, nhưng đã ngủ thì ngủ rất ngon và sâu, không còn bị giật mình thức giấc giữa đêm. 

Việc ở công ty có vẻ như đã vào guồng, mọi việc vận hành trơn tru hơn. Thời gian đầu mới triển khai các dự án này, mình phải quay cuồng với hàng trăm thứ, vật vã setup quy trình, nhân sự, báo cáo. Mỗi lần làm báo cáo như một cực hình, phải đi thúc đi giục, la mắng mấy đứa trong team vì điền báo cáo sai thiếu tùm lum, phải đi năn nỉ ỉ ôi mấy đứa bộ phận khác cung cấp thông tin cho mình làm báo cáo.

Thứ Hai, 27 tháng 5, 2024

Review mấy cuốn văn học kinh điển mình đã đọc

Trước khi đi vào liệt kê các tác phẩm kinh điển mà mình đã đọc, chúng ta sẽ tìm hiểu khái niệm "tác phẩm kinh điển".

Tác phẩm kinh điển nghĩa là “tác phẩm mang tính tiêu biểu, được làm chuẩn mực, tạo ra sức ảnh hưởng cho các tác phẩm khác cùng thể loại”.

Một tác phẩm kinh điển sẽ hội tụ ba đặc điểm:
  • Thứ nhất, được công nhận từ giới chuyên môn.
  • Thứ hai, có tính vượt thời gian. Vượt thời gian có nghĩa là tác phẩm chịu được sự đào thải của thời gian để tồn tại trong nhiều đời sau, và trong bất kỳ thời điểm nào, người đọc cũng sẵn sàng tìm đọc lại và tác phẩm vẫn còn giá trị to lớn đến tận hôm nay.
  • Thứ ba, các tác phẩm kinh điển thường đặt nền móng cho các tác phẩm cùng thể loại, đi vào tiềm thức các độc giả, tác giả non trẻ. Các tác giả non trẻ khi muốn làm ra tác phẩm ở thể loại ấy thì sẽ kiếm tác phẩm kinh điển để tham khảo, và tác phẩm của họ ít nhiều sẽ bị chịu ảnh hưởng bởi tác phẩm kinh điển.

Dưới đây là review của mình về 4 cuốn sách văn học kinh điển mình đã đọc (Điều thú vị là cả 4 cuốn đều là tiểu thuyết, nhưng đến từ 4 nền văn học khác nhau - Pháp, Nga, Mỹ, Anh) ^^

-----

Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2024

[Review sách] Muôn Kiếp Nhân Sinh - Nguyên Phong

"Muôn kiếp nhân sinh" là một trong những cuốn sách nhận nhiều ý kiến trái chiều từ độc giả, khen rất nhiều mà gạch đá thì cũng vô vàn. Mình đã đọc "Muôn kiếp nhân sinh" với một tinh thần vô tư nhất có thể, nghĩa là cố gắng không có định kiến gì về nó, đọc với tâm thế không biết nội dung cuốn sách là gì hay tác giả là ai (mà đúng là mình không biết thật, mình chỉ thấy trên mạng người ta khen và chê nó quá trời thôi). 

Theo mình, cuốn sách "Muôn kiếp nhân sinh" là một nỗ lực lớn của tác giả Nguyên Phong trong ba việc: (1) giải thích nguồn gốc của con người, (2) trình bày về tác động của khoa học công nghệ đối với thế giới, (3) dự đoán tương lai của nhân loại. 

Chủ đề chính của "Muôn kiếp nhân sinh" là nhấn mạnh tầm quan trọng của hai quy luật vũ trụ: Luật Luân hồi và Luật Nhân quả. Cuốn sách có mục đích giúp con người nhận ra điều gì là quan trọng, cần phải làm gì để cuộc sống và thế giới trở nên tốt đẹp hơn.

Tác giả đã thực hiện mục đích đó bằng hình thức kể chuyện. 

Cuốn sách được mở đầu bằng câu chuyện của phi hành gia Mitchell. 

Thứ Ba, 21 tháng 5, 2024

Cứ yêu thôi

Dù biết sẵn câu trả lời rồi nhưng đôi khi ta vẫn hỏi, để nhận câu trả lời đau lòng, rằng người không yêu ta.

Ta vẫn hay đọc trong nhiều cuốn sách rằng đối với tình yêu thì không nên cưỡng cầu. Nhưng trái tim mà, nhiều khi nó chẳng nghe lời của lý trí, hay chính lý trí tự phân tích ra rằng ta có thể chấp nhận được hoàn cảnh này.

Không biết nữa, cứ yêu thôi, đến ngày mà trái tim không còn chịu nổi nữa, hay đến ngày mà lý trí tự dưng mạnh mẽ hẳn lên.

Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2024

Có những tình yêu đẹp

Sau khi xem xong một bộ phim, cô ấy cảm thán với anh rằng: "Thì ra có những người yêu nhau đẹp đến vậy!"

Anh đã trả lời: "Có mà, nhiều nữa là đằng khác."

Chúng ta không có được một tình yêu đẹp, không có nghĩa là nó không tồn tại.

Anh không dám tự nhận tình yêu mình dành cho cô ấy là một tình yêu đẹp, nhưng nó chân thật và tử tế. 

Cô ấy có thể nói bất cứ điều gì, anh sẽ luôn lắng nghe, ngay cả khi trong lòng anh đang rối bời. Thậm chí cả khi cô ấy không nói ra, anh vẫn cảm nhận được cô ấy có điều không vui.

Cô ấy nói không cần anh, nhưng cô ấy chưa nhận ra rằng cô ấy theo thói quen vẫn hay đưa mắt tìm, và sẽ luôn thấy anh ở đó, lặng thầm nhưng luôn sẵn sàng hồi đáp và chưa bao giờ đòi hỏi điều gì.

Cô ấy nói không cần bất cứ món quà nào từ anh, nhưng anh vẫn có thể chọn ra những món quà thiết thực nhất để gửi cho cô ấy. Vì quan tâm nên anh để ý, anh biết cô ấy cần món đồ này. Dĩ nhiên cô ấy dư sức tự sắm sửa cho bản thân, nhưng anh hiểu niềm vui khi được người khác đưa cho món đồ mình đang cần. Đó là niềm vui của việc được người khác quan tâm, được có giá trị trong lòng một ai đó.

Mọi điều cô ấy nói dù chỉ là vu vơ, đều sẽ được anh để tâm và nghiêm túc thực hiện. Anh sẵn lòng làm nhiều điều vì cô ấy, kể cả là chết thay, hay sống giùm.

Cô ấy dặn anh đừng chờ, anh đồng ý. Anh đâu có chờ, anh vẫn kiên nhẫn ở bên cô ấy mỗi ngày, đó là hiện tại, anh không chờ một tương lai. Nếu có tương lai thì tốt, không có cũng chẳng sao, vì mỗi ngày với anh bây giờ cũng là một ngày vui khi được chia sẻ cuộc sống với cô ấy.

Cuộc sống cô ấy có thể rối ren, anh vẫn mong bước vào để đi cùng cô ấy. Con đường không thể dẫn đến đích, nhưng dẫu sao vẫn được đi chung một đoạn đường.

Một ai đó đã viết: "Hạnh phúc không phải là có một người đàn ông bỏ cả thế giới này để yêu bạn, mà là anh ta vì yêu bạn mà sắp xếp lại gọn gàng thế giới của mình". Anh là người đàn ông đã sắp xếp gọn gàng thế giới của mình để đón thế giới của cô ấy vào.

Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2024

Một cơn mưa

Chiều nay mình vừa mới ngủ dậy thì trời đổ cơn mưa. Tiếng hạt mưa vỗ vào mái nhà nghe bồm bộp, chứng tỏ là một cơn mưa rất to. Mình định đọc sách, nhưng bỗng nảy ra ý định ra ban công xem mưa một lát, vì cũng lâu rồi chưa được nhìn thấy mưa.

Mình đã đứng ngắm mưa rất lâu. Những giọt mưa tạt xiên vẹo vì bị gió thổi. Những giọt mưa rơi thẳng xuống mấy chậu cây của ba. Ban đầu mình còn đứng sâu ở phía trong, chỉ lặng lẽ nhìn ra, một lúc sau mình đứng ra ngoài để đón mưa luôn. Mưa rơi vào người, mát, mát rượi, đã lâu lắm rồi mình chưa được cảm nhận sự mát mẻ đậm chất thiên nhiên như thế. 

Vì sống ở thành phố, nên đứng từ ban công nhà mình chỉ toàn thấy mái nhà hàng xóm. Hầu hết đều là những căn nhà mới xây, kiểu dáng hiện đại. Cũng còn những căn nhà đã xập xệ, cũ kỹ, nom thật lạc quẻ trong cái xóm này.

Mình đưa mắt nhìn xung quanh ban công của nhà mình. 

Có nước chảy ra ào ạt từ một cái ống dẫn, chảy xuống một cái cống nhỏ. Ngày bé mình cực kỳ thích dòng nước này. Mình và lũ bạn lấy tay bịt cái ống, sau đó thả tay ra để chứng kiến dòng nước túa ra dữ dội, rồi cười vui thích. Hoặc lấy tay hứng nước rồi tạt vào người nhau, mặc dù biết sau đấy về nhà sẽ bị phụ huynh mắng cho vì cái tội nghịch nước mưa. Cũng từ dòng nước đấy, lũ nhóc tụi mình chơi trượt nước, trượt khắp cái sân thượng, mê lắm. Khi nhớ lại những mảnh ký ức tuổi thơ như này, mình cảm thấy biết ơn cuộc sống vì mình đã có một tuổi thơ êm đềm, được tự do rong chơi khám phá và phát triển tự nhiên.

Ở ban công còn có một chậu cây lớn hình chữ nhật. Có lần ba vô tình đặt một cây xương rồng vào chậu cây đó, bẵng đi một thời gian, cái cây xương rồng bé tí teo ngày nào, nay bành trướng phủ kín chậu cây. Nhưng một cái chậu to đùng mà chỉ toàn là xương rồng thì có gì vui đâu, thế là ba nhờ mình phụ ba dẹp đống cây đó. Mình nhớ là ba và mình đã mất cả một buổi chiều để nhổ hết được đống cây xương rồng. Sau đợt đó, ba trồng vào đấy một ít rau sâm đất. Ba bảo ăn sâm đất bổ lắm. Lâu lâu ba lại nhổ một ít rồi bảo mẹ nấu canh, vị nó cũng ngon như rau mồng tơi. Rồi ba trồng thêm càng cua, cứ dăm bữa nửa tháng trên bàn ăn nhà mình lại có một đĩa rau càng cua trộn, đơn giản nhưng rất thơm ngon, và lại an toàn - vì nhà tự trồng.

Mình đưa mắt nhìn quanh ban công một lần nữa, để ý thấy cái lan can đã han gỉ và những mảng sơn bong tróc, bất chợt nhớ ra bản thân còn quá kém cỏi, nhỏ bé, chưa lo được gì cho ba mẹ. Có lẽ nếu phấn đấu hơn, bây giờ mình đã giúp được ba mẹ sơn sửa lại nhà cửa cho khang trang hơn. Ngày xưa ở tuổi mình, ba mẹ đã có một công việc kinh doanh ổn định, xây được cái nhà, phụng dưỡng được cha mẹ già và có ba mặt con, mình thì còn loay hoay kiếm chỗ đứng trong sự nghiệp và kiếm người yêu :)))

Mình phải cố gắng hơn nữa. 

Và sẽ lại được thong thả ngắm một cơn mưa chiều. 

Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2024

Vài cảm xúc từ một chiếc website

Mình vừa mới phát hiện ra một trang web cho biết số liệu thống kê của bất kỳ kênh Youtube nào, chỉ cần nhập username của kênh Youtube ấy. Bất cứ ai cũng có thể xem được số lượng view và doanh thu của kênh đó theo ngày, tháng, năm và một đống số liệu khác. 

Lúc biết được web này, mình thật sự kinh ngạc, sau đó thấy hơi khó chịu bởi vì bị lộ ra phần doanh thu kênh youtube của mình, mặc dù chưa phải con số chính xác. 

Bỏ qua cảm giác khó chịu đó, thông qua website này mình còn có 3 cảm xúc khác.

Thứ nhất là khá tự hào. 

Ngoài show số liệu thống kê, web còn có một tính năng khá thú vị đó là cho phép so sánh giữa kênh A với kênh B và kênh C, tùy người dùng chọn. Mình đã nhập username của kênh mình và của hai kênh khác (có thể nói là) hàng đầu trong cùng lĩnh vực review sách. Kết quả là các số liệu của kênh mình tốt hơn hai kênh kia. Tuy số lượng người đăng ký kênh mình ít hơn hẳn, nhưng lượt view và doanh thu thì tương đương, thậm chí có một số giai đoạn nhỉnh hơn.

Mình rất bất ngờ về kết quả này, cũng cảm thấy tự hào một chút. Thì ra là mình có lượng khán giả đông và doanh thu khá so với mặt bằng chung của mảng review sách, mặc dù kênh của mình sinh sau đẻ muộn và bản thân mình cũng tự đánh giá nội dung kênh mình không thu hút bằng hai kênh kia.

*Đoạn này không hề có ý hạ thấp kênh nào hay tự nâng cao bản thân, chỉ đơn giản là có quyền tự hào về nỗ lực của mình.

Thứ hai là cảm giác có động lực.

Ngoài tính năng so sánh giữa các kênh, web này còn có phần dự báo. Nó dựa vào các chỉ số trong quá khứ và hiện tại để đưa ra dự đoán về các chỉ số của kênh trong tương lai. Nếu duy trì tần suất sản xuất video và phong độ về chất lượng video như hiện tại thì kênh của mình được dự đoán là 5 năm nữa sẽ đạt ~82k subscribers. Tự dưng nhìn con số này mình tỉnh cả ra, hóa ra ước mơ đạt nút bạc Youtube (tương đương 100k subs) của mình phải mất tới 6-7 năm nữa sao? Mình có động lực chăm chỉ hơn để rút ngắn thời gian này xuống.

Cuối cùng là cảm giác hơi buồn cho người chị ruột.

Chị mình cũng làm Youtube, sớm hơn mình khoảng một năm. Hôm qua mình cũng tò mò xem thử kênh của chị có doanh thu như nào, kết quả khiến mình ngạc nhiên, bởi vì nó ít hơn rất nhiều so với suy đoán của mình. Tự dưng thấy thương bà chị quá, làm vất vả mà không kiếm được bao nhiêu cả. 

Hiện tại chị mình đang sống đời tu hành, cũng không có nhu cầu vật chất gì mấy, chỉ cần một chút thu nhập thôi cũng được, nhưng mà doanh thu Youtube ít như vầy mình vẫn thấy buồn cho bà chị quá.

Cách đây chục năm, hồi mình còn là sinh viên, chị đã hy sinh 1/8 lương tháng để đóng tiền trọ cho mình hàng tháng, ròng rã 4 năm đại học. Chị thật là cao cả, chứ bây giờ mà kêu mình hy sinh 1/8 lương tháng đóng tiền cho em út 4 năm đại học thì chắc mình giãy đành đạch. Thế nên, thương bà chị mình lắm. Bây giờ mình ráng trả ơn cho chị, một phần nữa là, giúp cho người của Chúa thì mình cũng chẳng thiệt đi đâu được.

Thứ Năm, 16 tháng 5, 2024

Những màu sắc

Dạo này

Anh thấy cuộc sống của mình nhiều màu sắc hơn. 

Ngày xưa nó chỉ có hai màu, màu đen của những ngày u buồn và màu trắng của những ngày hưng phấn, vui tươi, bây giờ nó có thêm vài màu. 

Là màu xanh của bầu trời Đài Loan mà anh vừa có cơ hội được ngắm nhìn, qua chuyến team building với công ty.

Là màu xám của những ngày mà anh thấy cuộc sống cứ nhàn nhạt trôi qua, chẳng có cảm xúc gì mấy.

Là màu đỏ ấm áp tình cảm trong gia đình của anh. Em biết không, mấy chục năm qua mẹ anh luôn khăng khăng là bản thân rất dốt, chậm tiếp thu, nên mẹ nhất quyết không chịu xài smartphone, đến cả cái tivi mẹ còn chẳng chịu học cách bật. Nhưng gần đây mẹ đã quyết tâm học xài smartphone, bây giờ mẹ đã thành thạo nhắn tin Zalo, mỗi lần ở chợ không có khách là mẹ nhắn tin hỏi thăm anh, anh cũng có cơ hội để nói chuyện với mẹ mà không cần phải gọi điện rồi ấp úng ngại ngùng.

Là màu xanh lá đầy hy vọng về cơ hội thăng tiến trong đợt review sắp tới.

Là màu cam nhiệt huyết của anh đối với công việc. Em biết đấy, anh làm nhiều việc khác nhau, việc gì anh cũng tận tâm tận tụy, tuy bận rộn lắm lúc chẳng có đủ thời gian để ngủ, nhưng anh thích có mục tiêu để phấn đấu.

Là màu hồng của tình yêu anh dành cho cô ấy. Tình cảm mà anh nuôi dưỡng trong tim vài năm, đối với cô ấy là không dài tí nào, nhưng đó là một phần thanh xuân của anh. 

Mỗi lần đã khuya rồi mà cô ấy chưa về, một là anh không ngủ và chờ cổ về mới ngủ, hai là anh đặt báo thức cách nhau 15 phút để lỡ ngủ quên vẫn dậy check xem cổ đã về chưa.

Anh thương cô ấy bằng một thứ tình thương không thể mô tả được. 
Có thể hy sinh, có thể chịu đựng. 
Có lúc lặng lẽ, có lúc sôi nổi, nhưng lúc nào cũng là yêu. 

Thứ tình cảm ấy bao nhiêu năm qua anh vẫn chỉ dám gọi là "thương", lúc nào cũng chỉ là "thích", là "thương". Nhưng hình như là anh đã yêu tự khi nào. Một lời yêu vẫn chưa bao giờ được nói ra

Thứ Hai, 13 tháng 5, 2024

Cho em một lý do

Hôm nay mình tình cờ xem được một video review phim Mai của Trấn Thành khá hay, có lẽ do chị này cũng là dân làm phim nên phân tích dưới góc độ chuyên môn, nghe khác hẳn.

Trong video có đoạn chị đấy nói rằng chị không thích nhân vật Mai ở điểm: Tại sao một người có nhiều kinh nghiệm và trải nghiệm sống như Mai lại quyết định chọn Sâu để yêu sâu đậm như vậy? Điều gì ở Sâu đã khiến Mai chọn Sâu? Đúng là Sâu có tình cảm với Mai, nhưng... Sâu cũng chỉ tán tỉnh và cố gắng chinh phục Mai như bao chàng trai khác thôi, chưa có chi tiết nào thể hiện Sâu có điểm gì đặc biệt hơn, tại sao Mai lại chọn? Hay tại Mai đã quá mệt mỏi vì chờ đợi, yêu đại thôi?

Mình cũng nghĩ mãi không ra lý do một người như Mai lại chọn một người như Sâu. Nhưng kệ người ta đi chứ :))) Mắc gì mình phải nghĩ giùm vậy :))) Rồi mình thấy ký ức năm xưa ùa về, khi người yêu cũ cũng hỏi mình là: "Nếu cho em một lý do để chọn anh, thì lý do đó là gì?"

Ngày đó mình 26 tuổi cũng ráng trả lời lắm. Mình đưa ra lý do abc, xyz, cố gắng để thuyết phục người đó rằng mình xứng đáng được họ cho một cơ hội để ở bên họ. Nhưng giờ gần 30 rồi, mình sẽ không trả lời mấy câu kiểu vậy. Yêu thì yêu, không yêu thì thôi, bày đặt hỏi tại sao tao phải chọn mày. Mình có phải món hàng đâu mà cầm lên đặt xuống, lựa với chọn. Mình tìm bạn đồng hành chứ có phải đi xin việc đâu mà phải cho lý do để công ty chọn mình.

Cũng trước đó, mình gửi cho người ấy tin nhắn "Anh nhớ em", họ đã phản hồi là: "Ừm, không biết phải giải quyết thế nào đây". Ủa, nỗi nhớ của mình là rắc rối của họ, là thứ mà họ phải giải quyết sao? Vậy mà mình cũng ở lại mối quan hệ đó, nghĩ lại thấy mình xàm thật chứ.

Yêu là yêu, tự con tim thấy rung động, muốn được đồng hành sẻ chia cuộc sống, muốn ở cạnh bên, thì chọn ở cạnh bên thôi. Còn nếu không thể tự tìm thấy lý do để chọn người ấy, cần người ấy phải nói cho một lý do, thì khỏi luôn đi.

Sau mấy cuộc tình chẳng ra đâu vào đâu, tự dưng giờ thấy sống một mình khỏe re! Nếu không được yêu thương, thì thà không yêu đương.

Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2024

Một mình vẫn ổn thôi

Mình vừa trở về căn phòng trọ sau 5 ngày lang bạt ở Đài Loan. Mình về vào đêm, khoảng 12 giờ. Không muốn ngủ trong một căn phòng bộn bề và bụi bặm nhưng mình vẫn quyết định quăng hành lý ở đấy tính sau vì quá đuối rồi.

Nhưng nằm xuống thì lại nghĩ đến cái cảnh ngày hôm sau phải dọn dẹp, giặt giũ, lau chùi, mình ngán ngẩm. Trong thoáng chốc mình bỗng dưng thấy chạnh lòng, cuộc sống một mình mà xưa giờ mình luôn tự tin rằng rất ổn, nay trở thành một điều khiến mình có thể tủi thân ghê.

Vì ở một mình nên lúc đi nước ngoài 5 ngày, mình buộc phải cúp cầu dao điện, nước để đảm bảo an toàn cho bản thân và cư dân trong chung cư. Trước ngày đi, mình phải vứt bỏ hết thực phẩm trong tủ lạnh, lãng phí quá chừng. Rồi mình về trong đêm, mở cửa, căn phòng tối tăm và bí bách vì đóng kín nhiều ngày, chẳng có ai trong căn phòng ấy ngóng chờ để rồi ánh mắt rạng rỡ hẳn lên khi trông thấy mình trở về. Và vì tủ lạnh không còn gì nên sớm hôm sau dù chỉ muốn ngủ cho sướng nhưng mình vẫn phải thức dậy để ra đường mua đồ ăn.

Căn phòng bụi bặm. Đồ đạc được dỡ từ vali ra ngổn ngang. Đáng sợ nhất là gần chục bộ quần áo và mấy đôi giày dơ cần được giặt. Mọi thứ làm mình chán ngán, và mình giải quyết tất cả những thứ ấy một mình.

Chỉ là một thoáng tủi thân và chạnh lòng khi sống một mình, giải quyết xong thì tâm trí cũng trở lại bình thường. Chắc chắn là sống một mình vẫn ổn thôi, những thứ cảm xúc vi tế tuy tiêu cực nhưng chỉ là thoáng qua, rồi nó sẽ qua, mình vẫn ổn.

Nghe nhạc hông. Bài này thật là lãng mạn, mình đã thích nó được 5 năm rồi 



Thứ Hai, 6 tháng 5, 2024

Chưa bao giờ là đủ

Mình vừa mất 1 tháng để đọc cuốn "5 ngôn ngữ yêu thương" (Gary Chapman) và 5 ngày để viết review. Đây là một trong những cuốn mà mình viết review trau chuốt nhất. Mình suy nghĩ kỹ để diễn đạt từng câu chữ, sao cho thông qua bài viết của mình người đọc có thể xác định được ngôn ngữ yêu thương chủ đạo của bản thân và người bạn đời. 

Còn chính mình, cũng xác định được luôn, mình hẳn nhiên là một người có ngôn ngữ yêu thương chủ đạo là "Những lời yêu thương". Mình thích những lời nói tử tế và dịu dàng, cần những lời khen và công nhận, muốn được an ủi khi buồn và được khích lệ để theo đuổi những mục tiêu. Một lời nói yêu thương có thể khiến mình vui vẻ cả tuần sau đó. Một lời động viên có thể cho mình động lực trèo đèo vượt suốt, vượt mọi chông gai để đi đến cùng.

Tất nhiên, điều ngược lại với những điều trên có thể phá hủy tâm hồn của mình. Mình sẽ tổn thương sâu sắc khi bị chửi mắng, sẽ hụt hẫng biết bao khi phải nghe những lời phũ phàng. Mình sẽ mất hết nhiệt huyết nếu sếp nói rằng mình là một đứa ngu ngốc, không làm được gì tốt.

Mình hiếm khi cảm nhận được tình yêu từ người khác nếu người đó không nói ra. Mình phải tự cố gắng để hiểu được tình cảm của người khác, bằng cách tự diễn giải những gì người ta làm với mình và cho mình. 

"À, người ta tặng món quà đó cho mình là người ta có nghĩ về mình".

"À, người ta dành thời gian đi chơi với mình thì chắc là mình cũng có ý nghĩa nào đó với người ta",... 

Khi không thấy đối phương nói trực tiếp với mình rằng họ yêu và cần mình, mình sẽ nghi ngờ về tình cảm của đối phương.

Trưởng thành với loại ngôn ngữ yêu thương này là một thiệt thòi lớn, bởi vì những người xung quanh mình là những người ngại thể hiện tình cảm bằng lời, do đó mình ít khi được đáp ứng nhu cầu này, chưa bao giờ cảm thấy đủ. Mình ít khi cảm nhận được tình yêu theo cách mình muốn.

Chủ Nhật, 5 tháng 5, 2024

Hai cuộc đời

"Nếu anh có hai cuộc đời, anh muốn sống cuộc đời có em"

Vừa vô tình thấy câu này trong MV mới của Trung Quân, thấy nó chạm vào lòng mình lắm.

Nếu ai hỏi em muốn sống cuộc đời như nào, thì hoặc là sống ẩn dật yên ổn trồng rau nuôi cá đọc sách, hoặc là cuộc đời có chị và chỉ cần thế thôi thì tất cả mọi thứ khác như nào cũng được. Có lẽ cuộc đời thứ hai sẽ không xảy ra, nhưng em chưa từng thôi mong muốn nó.

Em đang nhớ chị
Chưa một lúc nào em ngưng nhớ chị

Thứ Năm, 2 tháng 5, 2024

[Review sách] 5 Ngôn Ngữ Yêu Thương - Gary Chapman

Nếu bạn từng ở trong hoàn cảnh: bạn biết đối phương rất yêu thương mình, nhưng bạn lại không cảm nhận được tình yêu ấy một cách rõ ràng, hoặc ngược lại, bạn rất yêu thương nửa kia, luôn dành cho họ những gì tốt nhất theo quan điểm của bạn, nhưng họ luôn lên án rằng bạn không yêu họ, họ không cảm nhận được tình yêu ở bạn, thì cuốn sách "5 ngôn ngữ yêu thương" là dành cho bạn. Cuốn sách sẽ lý giải được tình trạng bạn gặp phải và có thể cứu vãn được mối quan hệ của bạn.

"5 ngôn ngữ yêu thương" là một cuốn sách mà mình chỉ muốn review ngắn gọn bằng hai từ: Mới lạ và Rất hay. Cuốn sách này viết về cách để duy trì được mối quan hệ yêu đương, đặc biệt là hôn nhân. Sách được viết đơn giản, gần gũi, dễ đọc, dễ hiểu.

Theo tác giả Gary Chapman, mỗi người có một cách riêng để thể hiện và cảm nhận tình yêu, được gọi là "ngôn ngữ yêu thương". Ngôn ngữ yêu thương cũng giống như tiếng Anh, tiếng Ấn, tiếng Thái, nếu chúng ta không nói chung một ngôn ngữ thì dễ bất đồng. Có khi hai người vô cùng yêu nhau, nhưng không cảm nhận được tình yêu của nhau. 

Ví dụ: Bạn là con gái và bạn thích được nghe lời ngọt ngào, còn bạn trai lại thuộc tuýp đàn ông hơi khô khan, chỉ thầm lặng hành động. Anh ấy thường xuyên đưa đón, mua đồ ăn cho bạn, dẫn bạn đi xem phim, nhưng thứ bạn cần nhất là được nghe anh ấy nói yêu bạn, cần bạn, hay những lời ngọt ngào khác, thì anh ấy lại không bao giờ nói ra. 

Hoặc, bạn là con trai và bạn thích ở gần người yêu để được âu yếm, vuốt ve, còn bạn gái chỉ thích nói chuyện qua tin nhắn, và gửi quà tặng đến bạn. Mặc dù lúc nhắn tin và tặng quà thì cô ấy cũng luôn gửi thông điệp rằng bạn rất tuyệt vời, cô ấy yêu bạn, nhưng bạn vẫn thấy thiếu, bạn chẳng cảm nhận được tình yêu của bạn gái.

Trong cả hai trường hợp trên, không ai cảm thấy được yêu thương bởi vì họ nói những ngôn ngữ tình yêu khác nhau, mà đối phương thì không hồi đáp bằng đúng loại ngôn ngữ ấy.

Để biết được có bao nhiêu loại ngôn ngữ trong tình yêu và làm cách nào để nói đúng loại ngôn ngữ của bạn đời mình, chúng ta sẽ cùng khám phá nội dung chi tiết của cuốn sách "5 ngôn ngữ yêu thương".

*Note: Vì mình đọc bản tiếng Anh nên toàn bộ bài viết này là do mình lược dịch theo ý thích của mình, nếu có chỗ nào diễn đạt chưa hay, chưa đúng thì mong các bạn thông cảm hoặc để lại góp ý 😄

----

Thứ Tư, 1 tháng 5, 2024

Con đường vạn dặm bắt đầu bằng một bước chân

Vào năm 2020, mình bắt đầu làm Youtube, thời điểm ấy video vẫn còn khá thô sơ, nhưng bỗng dưng có một bạn đã comment rất tích cực về video và kênh của mình, sau đó bạn follow instagram mình. Mình vào kênh của bạn thấy bạn cũng làm vài ba video review sách nên mình subscribe rồi tương tác thêm với bạn qua instagram. Vài tháng sau hai đứa hẹn nhau đi cafe để gặp mặt trò chuyện. Buổi gặp gỡ diễn ra tốt đẹp, cả hai đều giữ được ấn tượng tốt về nhau nên sau đó thành thông lệ, cứ mỗi năm chúng mình sẽ hẹn gặp nhau một lần. Và cách đây mấy hôm thì mình vừa có cuộc hẹn thứ 4 với bạn đấy.

Lần nào gặp bạn cũng hỏi thăm về kênh của mình, còn bạn thì đã bỏ làm Youtube mấy năm rồi. Suốt 2 năm nay bạn vẫn cứ ấp ủ kế hoạch làm Youtube lại nhưng chẳng biết làm cái gì. Bạn không tìm được hướng đi và cách làm phù hợp cho kênh, lần nào gặp mình cũng thấy bạn trăn trở. 

Mình thấy bạn có khiếu vẽ nên gợi ý bạn dựng video bằng cách vẽ thì bạn bảo bạn vẽ không đẹp đến mức đấy, mình bảo "thế thì làm video bằng slide", bạn nói làm vậy đơn điệu quá bạn không thích, mình tiếp tục bảo "vậy thì thu âm thôi không cần làm hình ảnh", bạn nói nơi ở của bạn ồn ào lắm không thu âm được. Mình gợi ý kiểu gì bạn cũng bảo không làm được, thế nên mình kết luận rằng chắc do bạn cầu toàn quá thôi. Mình không có ngoại hình mà mình vẫn xuất hiện trước ống kính, không có micro xịn vẫn thu âm, lười edit video nên chỉ gõ phụ đề cho người xem tự đọc, nhưng dù gì mình vẫn ra video đều đều. Bạn nghe xong trầm ngâm, bảo để bạn suy nghĩ thêm.

Thứ Ba, 30 tháng 4, 2024

Giờ này tuần sau ở Đài rồi

Thoắt cái đã gần hết ngày nghỉ lễ thứ 4, chưa thấy "đã nư".

Giờ này tuần sau mình đang vi vu xứ Đài rồi.

Ngay từ đầu mình đã không hào hứng gì với chuyến đi này, bởi vì nó kéo dài tới tận 5 ngày và ngay sau khi về thì mình phải họp tháng, mà mỗi lần họp tháng mình phải mất 10 ngày làm slides, nghĩa là chuyến đi đã ngốn hết phân nửa thời gian mình cần để chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng.

Vừa không hào hứng, vừa bận rộn với công việc, mình gần như không chuẩn bị gì cho chuyến đi này. Cho đến cách đây 3 hôm, mình gặp một người bạn đã từng đi du lịch Đài Loan, bạn ấy kể đủ thứ vui vẻ về chuyến đi, khiến mình cảm thấy được truyền cảm hứng và cuối cùng thì mình cũng tìm được hứng thú để đi. Bạn ấy hỏi "Tại sao Thanh lại không hào hứng cơ chứ?!", mình trả lời rằng vì sợ công việc bị đình trệ khi đi tận 5 ngày và không làm được gì cả. Bạn nói rằng "Thanh suy nghĩ như thế là dở rồi, đây là cơ hội tốt nhất để Thanh có thể vứt bỏ mọi công việc mà không ai bắt bẻ gì được Thanh, bởi vì đây là chuyến đi do công ty tổ chức thì ai mà dám trách Thanh nếu Thanh bỏ lại công việc, và sếp cũng đi nên đâu có "dí" Thanh được. Tận hưởng đi Thanh". 

Sau đó bạn ấy chia sẻ cho mình một vài kinh nghiệm khi đi Đài, mình dần cảm thấy mọi thứ bớt mơ hồ và khó chịu. Mình bắt đầu "chịu" chuẩn bị cho chuyến đi, mua thêm vài thứ cần thiết, đóng gói đồ, đọc lịch trình bên tour cung cấp, blah blah. 

Hy vọng là mình sẽ có một chuyến đi tốt đẹp và sau đấy cũng chuẩn bị kịp cho cuộc họp được tốt đẹp =.=' 

Oày, cái con người không thể buông bỏ trách nhiệm để tận hưởng chuyến du lịch nào.

Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2024

[Review sách] Dọn Cho Gọn Tâm Trí - Yuko Hirose

(Viết lại một bài cũ từ 16/03/2020)

Trong vài năm trở lại đây, có lẽ các bạn cũng nghe rất nhiều người nhắc đến lối sống tối giản, hay Minimalism. Tối giản đang là một xu hướng thịnh hành của giới trẻ. Vậy tối giản là gì? 

Có rất nhiều định nghĩa về chủ nghĩa tối giản, tuy nhiên, tất cả đều có chung một ý niệm: đây là triết lý sống hướng đến sự giản đơn và ít vật chất.

Chủ nghĩa tối giản có thể được áp dụng vào mọi mặt trong đời sống: suy nghĩ, công việc, các mối quan hệ… Tuy nhiên, trọng tâm của lối sống tối giản thường hướng đến việc thay đổi không gian sống.

Lối sống tối giản đem đến cho con người rất nhiều lợi ích, lợi ích dễ thấy nhất là tiết kiệm chi phí, có nhiều thời gian hơn, cải thiện sức khỏe, bảo vệ môi trường,... 


Trên thị trường hiện nay có rất nhiều cuốn sách viết về chủ đề Lối sống tối giản, có thể kể đến là Lối sống tối giản của người Nhật – Sasaki Fumio, Một Cuốn Sách Về Chủ Nghĩa Tối Giản – Chi Nguyễn, Nghệ thuật theo đuổi sự tối giản – Greg McKeown, Dọn Cho Gọn Tâm Trí - Yuko Hirose,...

Thứ Năm, 25 tháng 4, 2024

Một đời

Hãy nở nụ cười mà em xứng đáng
Phần đời còn lại để anh lo toan


Mấy ngày gần đây mình đang bị dính bài hát "Một đời" của 14 Casper ft. Bon Nghiêm. Và tự dưng trong một khoảnh khắc mình có cảm giác cực kỳ kết nối với câu hát trên.

Một người đàn ông phải can đảm đến thế nào để cất lên lời hứa "một đời", một đời chung thủy, một đời yêu thương? Cần bao nhiêu dũng khí để cam kết "phần đời còn lại của em cứ để anh lo, em chỉ việc vui cười thôi"?

Trước đây khi còn ở độ tuổi mười tám đôi mươi, mình đã tự tin rằng mình sẽ lập gia đình ở khoảng tuổi 25, vì mình thấy bản thân chững chạc vãi. Nhưng đi qua 25 lâu rồi, giờ gần 30 lại cảm thấy rùng mình mỗi khi nghĩ đến việc gắn kết cả phần đời còn lại với một ai đó. Một phần là vì sợ hứa được mà không làm được, một phần là vì không tin tưởng vào sự chung thủy tận tụy của ai hết. Mặc dù đã tận mắt chứng kiến cuộc hôn nhân bền vững và êm đềm của ba mẹ, nhưng đối với hôn nhân của bản thân thì vẫn không có niềm tin.

Nhưng

Trong kế hoạch tương lai của mình vẫn có một người ở trong đó

Sẽ có một người mà tất cả nguyên tắc của chúng ta tạo ra chỉ để cho người ấy là ngoại lệ

Thứ Hai, 22 tháng 4, 2024

Khi nào trúng số

Ngày mình còn nhỏ, mối quan hệ giữa mình và gia đình không được tốt. Không có cãi vã gì cả, chỉ là cảm thấy xa cách mà thôi. Mình luôn có cảm giác lạc lõng, không ai hiểu mình. Mình - một đứa trẻ có nhu cầu tình cảm cao sống trong một gia đình không quen thể hiện tình cảm với nhau, ba mẹ chẳng mấy khi thăm hỏi, khen ngợi hay động viên. Với mình, gia đình không tệ, chỉ là vẫn chưa đủ đáp ứng.

Nhưng khi mình đến độ tuổi này, mối quan hệ giữa mình và gia đình được gắn kết hơn, mỗi ngày một chút. Cũng không vì sự kiện gì đặc biệt cả, có lẽ vì thời gian trôi và con người thay đổi nên vậy thôi. Ba càng lớn tuổi thì càng bớt khó tính và chì chiết. Mẹ càng lớn tuổi lại càng thể hiện tình cảm với con cái nhiều hơn. Mình càng trưởng thành càng hiểu cho ba mẹ và các chị em trong nhà hơn. Mọi người đối xử với nhau tình cảm hơn. Chị em mình nói chuyện với nhau nhiều hơn xưa một chút. Vẫn không nhiều so với các gia đình khác, nhưng đã nhiều hơn chị em mình của ngày xưa. Còn mẹ thì từ hồi có smartphone cũng nhắn tin với mình nhiều hơn. Trước đây có khi mình đi xa nhà 1, 2 tuần cũng không nói gì với nhau, giờ thì cũng được vài câu thăm hỏi chuyện trò.

Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2024

Tình yêu là thứ dễ lây lan

Tình yêu là thứ dễ lây lan.

Năm 2017, mình gặp lại một đứa bạn cũ, hồi đó nó đang rất mê Vũ Cát Tường. Cứ mỗi lần gặp nhau là nó thao thao bất tuyệt về Vũ Cát Tường, nó gửi mình rất nhiều bài hát của Tường và các clip fanmade. Mình cũng nghe và xem thử, rồi bị mê luôn con người ấy, dính đến giờ cũng đã đến năm thứ 7.

Điều buồn cười là, nó làm mình yêu Vũ Cát Tường xong rồi tình yêu nó dành cho Tường lại phai nhạt đi. Nó mải mê việc riêng của bản thân, không còn đồng hành với Tường nữa, những lần gặp nhau sau này chỉ còn mỗi mình nói về Tường, nó chẳng còn biết gì về Tường. Tường tổ chức concert thì cũng chỉ có mình đi, nó không đi cái nào. Tính ra nó chỉ yêu đương nồng cháy với Tường được một thời gian rất ngắn, vậy mà hồi đó với cái cách nó thể hiện, mình tưởng nó phải đam mê Tường đến hết đời, sống chết vì Tường. Còn mình - đứa "bị lây" tình yêu Vũ Cát Tường - lại là đứa đi với Tường bền bỉ lâu dài hơn.

Ôi mình chỉ muốn nói là mình rất yêu "người bình thường" này, yêu con người, yêu âm nhạc. Mỗi lần được ngồi dưới khán đài để ngắm nhìn và nghe người bình thường này hát, mình được trải nghiệm qua cái cảm giác lâng lâng chân không chạm đất, như những người đang yêu.

Lần gần nhất mình lại bị "lây nhiễm tình yêu" là với đội bóng rổ Gonzaga.

Thứ Tư, 17 tháng 4, 2024

Cũng ổn

Đã qua rồi những ngày buồn.

Cuộc sống dạo này bình dị đến lạ thường. Cũng gọi là tốt, là ổn.

Ban ngày cắp xách đi làm, vẫn yêu công ty và công việc, nhưng lâu lâu cũng không muốn đi làm cho lắm; đêm về viết lách và đọc sách, nhưng lâu lâu viết mấy bài kém chất lượng còn sách thì lười review; đã tạo được thói quen chạy bộ và tập bơi, nhưng bù lại ăn nhiều nên tăng cân; đang cố gắng ngủ sớm, nhưng lâu lâu bốc đồng nốc ly trà sữa chiều thì lại thức khuya.


Công việc vẫn quay cuồng như mọi khi, chẳng khi nào nó êm ả. Nhưng được cái là bây giờ chính nội tâm mình đã êm ả hơn. Mình vẫn bình tĩnh giải quyết được công việc ổn thỏa cho dù sóng gió liên tục ập đến và áp lực từ nhiều phía. Vẫn có thể đáp ứng được yêu cầu từ cấp trên và vẫn có thể dành thời gian, công sức để vừa hướng dẫn vừa trấn an cấp dưới. Đôi lúc ngoài trấn an thì mình còn phải trấn áp tụi nó. Đã có những lúc mình trở nên độc tài, áp đặt, bắt tụi nó phải hoàn toàn làm theo ý mình để đảm bảo tiến độ và chất lượng công việc. Cũng có những lúc mình phải cố ý nói ra những lời mang tính sát thương cao để làm đau tụi nó thì tụi nó mới tỉnh ngộ. 

[Thơ] Đã qua rồi

Đã qua rồi những ngày buồn như thế
Những ngày mà chẳng san sẻ cùng ai
Những ngày buồn chỉ ôm đàn và hát
Những ngày buồn chỉ viết và làm thơ

Cũng qua rồi những ngày buồn như thế
Và không mong ngày tháng ấy trở lại
Dầu thế nào thì vẫn phải sống tiếp
Tròn sứ mệnh, trọn bổn phận người con

Thứ Ba, 16 tháng 4, 2024

[Thơ] Nàng thơ

Anh gọi em là nàng thơ
Bởi em đem đến mộng mơ trong đời
Yêu em chẳng nói nên lời
Dù cho đôi lúc rối bời lòng anh

Em như giọt nắng long lanh
Anh như trái đất quay quanh mặt trời
Tình anh không chút đổi dời
Bên em mãi chẳng xa rời người ơi

Thứ Hai, 15 tháng 4, 2024

[Thơ] Nghĩ, suy

Đêm nào em cũng nằm suy nghĩ
Không biết khi nào người sẽ đi
Em thì sợ những buổi chia ly 
Sợ buồn sợ tủi, sợ ướt mi

Đêm nào em cũng nằm suy nghĩ
Nói làm sao hết lòng kẻ si
Em gửi trong gió lời thầm thì
Yêu người, yêu mãi chẳng cần chi

Thứ Năm, 11 tháng 4, 2024

[Thơ] Người giữ lửa

Em là người thắp lửa
Cho chiếc lò tình yêu
Mỗi ngày thêm một chút
Củi là những hy sinh

Là quan tâm, lo lắng
Là chung thủy, bao dung
Củi ngày đêm em đốt
Là ước vọng, đam mê

Em là người giữ lửa
Cho chiếc lò tình yêu
Lò ngàn năm không tắt
Mãi đượm lửa yêu thương

Thứ Hai, 8 tháng 4, 2024

[Thơ] Mơ

Anh thấy một ngày đầy nắng
Chúng mình đến vùng biển vắng khơi xa
Nơi mà chỉ có hai ta
Ngày tháng êm ả hát ca la cà 
Mình cùng nhau sống đến già
Giật mình tỉnh giấc chỉ là mơ thôi

Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2024

[Review sách] Người giàu có nhất thành Babylon - George S. Clason

"Người giàu có nhất thành Babylon" là một trong những cuốn sách kinh điển về tài chính cá nhân. Nội dung của sách cho chúng ta biết về các nguyên lý làm giàu, những triết lý trong việc kiếm tiền, giữ tiền, sử dụng tiền và làm cho tiền sinh sôi.

Ưu điểm của sách là sách rất mỏng và được viết dưới dạng những câu chuyện kể, tạo cảm giác thoải mái và dễ đọc. Nội dung ngắn gọn, gần gũi, dễ hiểu.

Tuy nhiên cũng vì quá ngắn gọn nên cuốn sách có thể sẽ gây thất vọng đối với những độc giả kỳ vọng sẽ được hướng dẫn chi tiết, cặn kẽ về cách kiếm tiền và đầu tư. Có nhiều đoạn khiến người đọc vô cùng chưng hửng, bởi vì tác giả chỉ đưa ra một lý thuyết mà ai cũng biết rồi, nhưng phần quan trọng là thực tiễn thì tác giả lại không chia sẻ. Ví dụ, trong sách có một bí quyết làm giàu là "biến nơi ở của bạn thành khoản đầu tư sinh lời", tác giả nhấn mạnh tầm quan trọng của việc có một ngôi nhà riêng cho mình, có nhà riêng rất sướng, rất thích. Nhưng làm sao để có nhà riêng thì... không biết, và mua nhà xong rồi thì làm gì tiếp theo cũng không biết. Đọc mấy đoạn này ức chế vãi luôn. Nếu mà chỉ khuyên người ta là "hãy mua nhà đi" thì thực ra ai cũng khuyên được, độc giả đâu cần phải tốn tiền mua sách của tác giả.

Nhưng nhìn chung thì mình vẫn đánh giá "Người giàu có nhất thành Babylon" là cuốn sách ổn, đọc được, tạm bỏ qua khoảng 20% đoạn lý thuyết sáo rỗng không thiết thực thì 80% còn lại vẫn là những nội dung hay, hữu ích (nhưng mà vẫn lý thuyết vcl, không giàu tính ứng dụng). Đánh giá trên thang điểm 10 thì mình cho 6/10 (nếu cuốn sách dày hơn thì chắc chắn mình bỏ ngang và cho điểm dưới trung bình =))))))))

Sau đây là những nội dung tinh túy nhất mà mình chắt lọc từ cuốn sách "Người giàu có nhất thành Babylon", mong rằng sẽ giúp mọi người tiết kiệm được thời gian đọc và còn có thể ứng dụng được ngay.

一一一

Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2024

Giận, dỗi

Một trong những điều khiến mình mệt mỏi nhất trong mối quan hệ yêu đương là lúc bị người yêu giận, dỗi.

Hàng ngày đang nói chuyện, tự dưng một (vài) ngày lại không được nói chuyện nữa. 

Cái ngày bị giận đấy, chẳng biết người ta đến chỗ làm chưa, về nhà an toàn chưa, đang ở đâu, làm gì, với ai, có chuyện gì xảy ra không, có bị sếp mắng hay đồng nghiệp ăn hiếp không, cả ngày cứ thấp thỏm không yên, không tập trung làm gì được vì cứ phải nhắn tin xin lỗi miết.

Vì biết cảm giác bị giận dỗi nó tệ lắm nên mình chẳng khi nào giận người iu, có gì khó chịu hay không hài lòng về đối phương thì cứ nói ra rồi thôi chứ hơi đâu mà phải giận, giận cũng mệt lắm. Cuộc đời ngắn ngủi, sợ không đủ thời gian để yêu thương đấy chứ ở đó mà tốn thời gian giận với chẳng hờn.

Viết vầy thôi chứ có người iu đâu mà bị giận.

Nhìn đời người như nhìn biểu đồ chứng khoán

nguồn ảnh: dnse.com.vn

Nếu nhìn vào biểu đồ chứng khoán trong một thời gian ngắn (ngày, tuần, tháng), chúng ta có thể sẽ thấy hoảng sợ vì thị trường cắm đầu đi xuống, nhưng nếu nhìn vào biểu đồ chứng khoán trong một thời gian dài theo mười, hai mươi, ba mươi năm, chúng ta sẽ ngạc nhiên vì thấy nó đã tăng trưởng cực kỳ nhiều.

Cuộc đời con người cũng kiểu vậy, có ngày buồn, ngày vui, có khi thành, khi bại. Có thể chúng ta sẽ cảm thấy vất vả, vật vã khi lết qua từng ngày, từng tháng, nhưng đến vài năm sau nhìn lại, bỗng nhận thấy bản thân đã phát triển vượt bậc. Bản thân mình cũng vậy. Mình nhìn thấy những người bạn xung quanh cũng vậy. Mừng cho họ.

Mình muốn nhắn nhủ là nếu ai đó đọc những gì mình ghi trên blog này thì đừng vội đánh giá mình thế nọ, thế kia. Có những ngày mình quá mệt mỏi, bế tắc, viết mấy điều tiêu cực, nhưng lại có những ngày mình hào hứng, vui tươi, kể những điều dễ thương. Rất là bình thường, rất là ... cuộc sống. Đừng vì một vài bài viết về những chuyện u uất thì nghĩ mình là con người tiêu cực, cũng đừng vì một vài bài viết tích cực mà đồ rằng cuộc đời mình rực rỡ như mặt trời. Chỉ đơn giản là chúng ta đang sống, mà cuộc sống thì có trầm có thăng, còn mình thì là kẻ thích ghi chép lại từng ngày, nhìn mấy ngày lẻ tẻ của mình có vẻ lộn xộn, nhưng tổng quan thì nó vẫn tốt lên, bởi vì kể lể xong thì mình vẫn âm thầm cố gắng.