Bài viết làm quen

Bài viết làm quen

Xin chào, Mình là Thanh. Rất vui khi bạn ghé thăm blog này. Mình đã mất khá nhiều thời gian để suy nghĩ xem nên giới thiệu thế nào về bả...

Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2024

Hội chứng đi làm

Mình thấy người ta bị "hội chứng thứ 2", cảm thấy lo lắng, căng thẳng, buồn chán và mất động lực khi nghĩ tới hoặc đối mặt với ngày thứ 2. Thế thì mình dạo này bị "hội chứng đi làm", cảm thấy căng thẳng khi nghĩ tới chuyện phải đi làm. 

Mình biết đó là một cảm xúc không tốt chút nào. Ai mà chẳng cần phải đi làm. Đằng nào cũng phải đi làm, thì nên vui vẻ với nó mới đúng. Nhưng mà chính cái việc không thể chấp nhận được cảm giác sợ đi làm, nó khiến tình trạng của mình còn trở nên tồi tệ hơn. Anyway, mình định mặc kệ nó, chỉ là cảm xúc nên không chóng thì chày nó sẽ qua thôi. Cho dù tâm trạng có như nào chăng nữa thì mình vẫn luôn cố gắng hoàn thành mọi thứ trách nhiệm, ở cả mức độ cá nhân lẫn tập thể.

Chiều nay mình cho phép bản thân lười biếng bằng cách nằm xem phim và ăn vặt. Mình xem "Society of the snow", một bộ phim tái hiện thảm họa hàng không tồi tệ nhất Hungary năm 1972. Một chiếc máy bay chở 45 người, phần đông là đội bóng bầu dục của một trường cao đẳng đã gặp tai nạn và rơi xuống dãy Andes - dãy núi dài nhất thế giới. Bộ phim đã khắc họa cực kỳ chân thực hành trình sinh tồn của 27 người nơi đồi núi hoang vu lạnh lẽo không có sinh vật nào sống và nhiều trận bão tuyết. Khi không còn thực phẩm, những người còn sống đã phải ăn thịt của những người đã chết để tồn tại. Hơn 70 ngày sau vụ tai nạn, 16 người còn sống sót mới được đội cứu hộ giải cứu. Tuy được trở về, nhưng mình cho rằng họ sẽ không bao giờ có thể trở lại cuộc sống bình thường như trước được nữa. Những gì mà họ phải trải qua trong hơn 70 ngày kể từ vụ rơi máy bay thật sự quá khủng khiếp đối với một kiếp người.

Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2024

[Review sách] Và Rồi Chẳng Còn Ai (Mười Người Da Đen Nhỏ) - Agatha Christie

Hôm nay mình sẽ review cuốn tiểu thuyết trinh thám đầu tiên mình đọc trong đời. Từ xưa tới giờ, thứ trinh thám duy nhất mà mình đọc là truyện tranh "Thám tử lừng danh Conan" 😀, bữa nay thử "đổi gió" đọc tiểu thuyết trinh thám cho biết. Mà một khi đã bắt đầu đọc trinh thám thì hai cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu mình là Sherlock Holmes và những tác phẩm của "Nữ hoàng truyện trinh thám" Agatha Christie. 

Sau vài phút lượn lờ xem các trang review thì mình quyết định đọc "Và rồi chẳng còn ai" với tựa cũ là "Mười người da đen nhỏ" của tác giả Agatha Christie. Có 2 lý do mình chọn "Và rồi chẳng còn ai" là cuốn sách trinh thám đầu tiên để đọc. Thứ nhất, tất cả mọi bài viết hay video review tác phẩm này đều nhận xét là nó rất hay, thứ hai, nó là một cuốn sách mỏng, quá hợp lý đối với một đứa lần đầu tiên thử trải nghiệm thể loại mới.

Về tác giả


Agatha Christie được mệnh danh là "Nữ hoàng truyện trinh thám", là một trong những nhà văn quan trọng và sáng tạo nhất của thể loại này. Bà có số lượng tác phẩm được xuất bản nhiều nhất mọi thời đại, chỉ xếp sau Kinh Thánh và Shakespeare.

Sơ lược nội dung truyện


"Và rồi chẳng còn ai" kể câu chuyện về 10 người không liên quan gì đến nhau đều được một người tên là U.N. Owen mời đến một hòn đảo biệt lập. Rồi lần lượt từng người bị giết một cách bí ẩn. 

Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2024

[Review sách] Túp Lều Bác Tom - Harriet Beecher Stowe

"Túp lều bác Tom" là câu chuyện về những người nô lệ da đen khốn khổ trong thời kỳ chế độ nô lệ tại Mỹ vào thế kỷ 19. Trong thời kỳ này, người Mỹ da trắng được quyền sở hữu nô lệ da đen, chủ yếu là người gốc châu Phi và người Mỹ gốc Phi. Những nô lệ này bị coi như hàng hóa, có thể mua bán trao đổi, bị đối xử như súc vật, không được xem là con người, không được pháp luật bảo vệ. 

Nhân vật chính của tiểu thuyết là bác Tom, một người nô lệ da đen trung thực, biết trọng danh dự và đặc biệt là một con chiên ngoan đạo. Trong phần lớn cuộc đời, bác được ở trong một gia đình chủ tử tế, chăm lo tốt cho đời sống nô lệ. Nhưng ông bà chủ đột nhiên bị đổ nợ, buộc phải bán bác Tom, cuộc đời bác từ đó bị qua tay nhiều người khác, chịu đầy đau khổ, tủi nhục. Cuối cùng, vì bảo vệ những người nô lệ khác cũng như giữ gìn nhân phẩm của mình, bác Tom đã bị tên chủ độc ác đánh chết thảm thương.

Với tác phẩm này, nhà văn Stowe đã đóng góp một phần vào công cuộc giải phóng nô lệ ở nước Mỹ, bà tố cáo gay gắt chế độ vô nhân đạo ấy, khích lệ những người Mỹ có lương tâm đứng lên đấu tranh để tiêu diệt nó.

Năm 1852, khi mới ra mắt được vài ngày, "Túp lều bác Tom" tiêu thụ được 10.000 bản. Sau 1 năm, 300.000 bản được bán ra. Cuốn sách được dịch ra hàng chục thứ tiếng. Tolstoy coi nó là một tác phẩm mẫu mực. "Túp lều bác Tom" còn khởi đầu cho một trào lưu chống lại chế độ nô lệ năm 1862, đến nỗi khi gặp Stowe, tổng thống Mỹ Abraham Lincoln đã nói: "Hóa ra đây là người phụ nữ nhỏ bé nhưng đã viết cuốn sách khởi phát cho một cuộc chiến tranh lớn".

一一一

Sau đây là phần tóm tắt "Túp lều bác Tom" dành cho những ai muốn biết nội dung chi tiết hơn một chút, hoặc cho những người đã từng đọc sách rồi nhưng quên nội dung. Đối với những người không muốn bị spoil tác phẩm thì có thể bỏ qua phần này và đến phần review.

Thứ Ba, 4 tháng 6, 2024

Chuyện tình yêu mà, khó nói lắm

Hôm nay cô ấy thổ lộ tình cảm với mình. Mình bất ngờ. Bởi vì sự tương tác giữa hai đứa trước giờ khá nhạt nhòa, mình không nghĩ cô ấy lại ấn tượng về mình đến mức ấy.

Sau khi cảm giác ngạc nhiên đi qua, bình tĩnh lại, mình nói cảm ơn cô ấy. Cảm ơn vì đã dành tình cảm cho mình và vì đã can đảm nói cho mình biết. Nhưng mình không thể đáp lại tình cảm này.

Mình đã dành trái tim cho người khác rồi.

Chuyện tình yêu mà, khó nói lắm, theo tình tình chạy, trốn tình tình theo.

-----

Anh có lẽ không phải người như em thấy bề ngoài.

Bề ngoài anh tỏ ra sôi nổi, vui tính, nhưng thực ra anh sống nội tâm, hay khóc thầm.

Bề ngoài anh tỏ vẻ mạnh mẽ, tưởng như có thể chiến cả thế giới. Bên trong anh yếu đuối, hay nũng nịu.

Liệu em có thích được một người ham công tiếc việc, lúc nào cũng làm và làm, có thể không dành cuối tuần cho em.

Liệu em có thích được một người khó đoán, trong đầu lúc nào cũng nghĩ ngợi, suy tính, lập kế hoạch.

Liệu em có thích được một người hay đem suy nghĩ và chuyện cá nhân ra viết, biến nó thành những câu chuyện mà tất cả người ngoài đều có thể biết.

Liệu em có thích được một người khó ở, khó tính và khó chiều, hay càm ràm như một ông già.

Anh có nhiều góc khuất em chưa thấy, có lẽ do vậy nên em còn thích anh mà thôi.

Em sẽ kiếm được người phù hợp, cuộc sống này chắc chắn là như vậy.

Thứ Hai, 3 tháng 6, 2024

Đã làm YouTube được 4 năm. Chuyện chị cắt tóc

Loay hoay cả ngày dài, suýt quên mất hôm nay là ngày kỷ niệm 4 năm làm YouTube.

Thấm thoắt mà đã 4 năm trôi qua, nhanh thật. Ban đầu còn dự tính làm một video Q&A để trả lời câu hỏi của hơn 20.000 khán giả trên YouTube. Mình đã đăng bài lên định thu thập câu hỏi rồi, đăng được vài phút thì lại quyết định xóa đi, không làm nữa. Sợ đăng lên không có ai hỏi, quê.

Kể về việc làm YouTube thì cũng kể nhiều rồi, nay không kể nữa. 

-----

Nay đi làm mệt nhoài. Chỉ muốn có ai đó chuyện trò, lắng nghe để mình được kể lể mấy chuyện không đầu không đuôi, chuyện ở công ty, chuyện có người bình luận khen, có người donate, chuyện nhỏ đồng nghiệp nói xấu người yêu, chuyện của chị cắt tóc.

Mỗi lần đi cắt tóc là lại nghe chuyện tình cảm (lạnh) của chị cắt tóc. Mình nghe từ lúc chị chia tay người yêu cũ, đến lúc có hai người mới tán tỉnh chị, nay thì đã nghe đến đoạn chị bắt đầu rút lui khỏi mối quan hệ rồi. 

Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2024

Việc Đọc giúp ích như thế nào cho việc Viết?

Viết là một phần rất quan trọng trong cuộc sống của mình, và mình tin là nó cũng quan trọng đối với cuộc sống của các bạn, chỉ là các bạn có nhận ra hay không thôi. Trong bài viết này, mình sẽ đào sâu tìm hiểu tầm quan trọng của việc Viết, làm cách nào để nâng cao kỹ năng Viết. Và bởi vì kênh của mình là một kênh chuyên bàn về việc đọc sách, nên tất nhiên chúng ta cũng sẽ phân tích xem việc Đọc có giúp ích gì cho việc Viết hay không, nếu có thì như thế nào.

Bài viết gồm 4 phần:

- Viết là một việc không đơn giản và dễ dàng.

- Tại sao việc Viết lại quan trọng?

- Việc Đọc giúp ích như thế nào cho việc Viết?

- Kết.

-----

Viết là một việc không đơn giản và dễ dàng

Việc viết là rất quan trọng đối với cuộc sống của mình, mình rất trân trọng những người có thể đọc những gì mình viết, cũng như mình rất có thiện cảm với những người viết thường xuyên. Bởi vì, việc viết thật sự rất đau đớn và người viết là những người dũng cảm. Admin trang Người Kể Chuyện nhận định "viết là một công việc bạo lực", còn tác giả tristan1404 trong bài đăng Vì sao bạn nên đọc ít lại và viết nhiều hơn? trên Spiderum cho rằng "để viết một cách nghiêm túc thì đó là một quá trình đầy kiên trì và thậm chí là đau đớn".

Không phải ai cũng có thể sẵn sàng đào xới và đối diện cảm xúc và suy nghĩ của bản thân, đem nó trải lên một mặt phẳng, ngồi nhìn vào nó, rồi sắp xếp lại nó bằng cách sử dụng ngữ pháp và ngôn từ phù hợp. 

Không phải ai cũng đủ can đảm phơi bày nội tâm của bản thân ra thành một thứ hữu hình (là văn bản) để người khác có thể nhìn thấu, đánh giá và thậm chí chỉ trích nữa. 

Tại sao việc Viết lại quan trọng?

Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2024

[Thơ] Nắm tay em

Anh muốn nắm lấy đôi tay
Cùng em đi khắp đó đây
Ngắm nụ cười hiền trong gió
Nụ cười khiến lòng anh say

Cả khi gió lốc mưa bay
Từ nay về sau anh vẫn
Cùng em vượt ngàn gian khó
Dẫu ngọt bùi dẫu đắng cay

Tương lai chắc chẳng ai hay
Nhưng mà mình không chùn bước
Miễn là đời không ô thước
Thì còn nắm chặt đôi tay

Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2024

Dễ thở

Gần đây mình cảm thấy cuộc sống "dễ thở" hơn, không phải là vì cuộc sống thực sự dễ dàng hơn, mà dường như mình làm chủ được tâm trạng và cảm xúc của mình tốt hơn.

Vừa rồi có mấy ngày mình bị viêm ruột, phải nghỉ làm đột xuất dù công việc đăng đăng đê đê. Mua thuốc uống không hết, đến ngày thứ ba phải đi bệnh viện để siêu âm, xét nghiệm và bốc thuốc. Vừa tốn công vừa tốn tiền, chỉ một cơn bệnh vài ngày mà ngốn hết số tiền kiếm được trong một tháng vất vả làm YouTube. Đi bệnh viện một mình, về nhà tự chăm sóc bản thân, nhưng mình thấy bản thân vẫn còn bình tĩnh đối diện với bệnh. Mình cũng ráng nghĩ "thôi của đi thay người, tốn tiền nhưng khỏi bệnh là tốt rồi".

Mình vẫn hơi khó ngủ sớm, nhưng đã ngủ thì ngủ rất ngon và sâu, không còn bị giật mình thức giấc giữa đêm. 

Việc ở công ty có vẻ như đã vào guồng, mọi việc vận hành trơn tru hơn. Thời gian đầu mới triển khai các dự án này, mình phải quay cuồng với hàng trăm thứ, vật vã setup quy trình, nhân sự, báo cáo. Mỗi lần làm báo cáo như một cực hình, phải đi thúc đi giục, la mắng mấy đứa trong team vì điền báo cáo sai thiếu tùm lum, phải đi năn nỉ ỉ ôi mấy đứa bộ phận khác cung cấp thông tin cho mình làm báo cáo.

Thứ Hai, 27 tháng 5, 2024

Review mấy cuốn văn học kinh điển mình đã đọc

Trước khi đi vào liệt kê các tác phẩm kinh điển mà mình đã đọc, chúng ta sẽ tìm hiểu khái niệm "tác phẩm kinh điển".

Tác phẩm kinh điển nghĩa là “tác phẩm mang tính tiêu biểu, được làm chuẩn mực, tạo ra sức ảnh hưởng cho các tác phẩm khác cùng thể loại”.

Một tác phẩm kinh điển sẽ hội tụ ba đặc điểm:
  • Thứ nhất, được công nhận từ giới chuyên môn.
  • Thứ hai, có tính vượt thời gian. Vượt thời gian có nghĩa là tác phẩm chịu được sự đào thải của thời gian để tồn tại trong nhiều đời sau, và trong bất kỳ thời điểm nào, người đọc cũng sẵn sàng tìm đọc lại và tác phẩm vẫn còn giá trị to lớn đến tận hôm nay.
  • Thứ ba, các tác phẩm kinh điển thường đặt nền móng cho các tác phẩm cùng thể loại, đi vào tiềm thức các độc giả, tác giả non trẻ. Các tác giả non trẻ khi muốn làm ra tác phẩm ở thể loại ấy thì sẽ kiếm tác phẩm kinh điển để tham khảo, và tác phẩm của họ ít nhiều sẽ bị chịu ảnh hưởng bởi tác phẩm kinh điển.

Dưới đây là review của mình về 4 cuốn sách văn học kinh điển mình đã đọc (Điều thú vị là cả 4 cuốn đều là tiểu thuyết, nhưng đến từ 4 nền văn học khác nhau - Pháp, Nga, Mỹ, Anh) ^^

-----

Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2024

[Review sách] Muôn Kiếp Nhân Sinh - Nguyên Phong

"Muôn kiếp nhân sinh" là một trong những cuốn sách nhận nhiều ý kiến trái chiều từ độc giả, khen rất nhiều mà gạch đá thì cũng vô vàn. Mình đã đọc "Muôn kiếp nhân sinh" với một tinh thần vô tư nhất có thể, nghĩa là cố gắng không có định kiến gì về nó, đọc với tâm thế không biết nội dung cuốn sách là gì hay tác giả là ai (mà đúng là mình không biết thật, mình chỉ thấy trên mạng người ta khen và chê nó quá trời thôi). 

Theo mình, cuốn sách "Muôn kiếp nhân sinh" là một nỗ lực lớn của tác giả Nguyên Phong trong ba việc: (1) giải thích nguồn gốc của con người, (2) trình bày về tác động của khoa học công nghệ đối với thế giới, (3) dự đoán tương lai của nhân loại. 

Chủ đề chính của "Muôn kiếp nhân sinh" là nhấn mạnh tầm quan trọng của hai quy luật vũ trụ: Luật Luân hồi và Luật Nhân quả. Cuốn sách có mục đích giúp con người nhận ra điều gì là quan trọng, cần phải làm gì để cuộc sống và thế giới trở nên tốt đẹp hơn.

Tác giả đã thực hiện mục đích đó bằng hình thức kể chuyện. 

Cuốn sách được mở đầu bằng câu chuyện của phi hành gia Mitchell. 

Thứ Ba, 21 tháng 5, 2024

Cứ yêu thôi

Dù biết sẵn câu trả lời rồi nhưng đôi khi ta vẫn hỏi, để nhận câu trả lời đau lòng, rằng người không yêu ta.

Ta vẫn hay đọc trong nhiều cuốn sách rằng đối với tình yêu thì không nên cưỡng cầu. Nhưng trái tim mà, nhiều khi nó chẳng nghe lời của lý trí, hay chính lý trí tự phân tích ra rằng ta có thể chấp nhận được hoàn cảnh này.

Không biết nữa, cứ yêu thôi, đến ngày mà trái tim không còn chịu nổi nữa, hay đến ngày mà lý trí tự dưng mạnh mẽ hẳn lên.

Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2024

Có những tình yêu đẹp

Sau khi xem xong một bộ phim, cô ấy cảm thán với anh rằng: "Thì ra có những người yêu nhau đẹp đến vậy!"

Anh đã trả lời: "Có mà, nhiều nữa là đằng khác."

Chúng ta không có được một tình yêu đẹp, không có nghĩa là nó không tồn tại.

Anh không dám tự nhận tình yêu mình dành cho cô ấy là một tình yêu đẹp, nhưng nó chân thật và tử tế. 

Cô ấy có thể nói bất cứ điều gì, anh sẽ luôn lắng nghe, ngay cả khi trong lòng anh đang rối bời. Thậm chí cả khi cô ấy không nói ra, anh vẫn cảm nhận được cô ấy có điều không vui.

Cô ấy nói không cần anh, nhưng cô ấy chưa nhận ra rằng cô ấy theo thói quen vẫn hay đưa mắt tìm, và sẽ luôn thấy anh ở đó, lặng thầm nhưng luôn sẵn sàng hồi đáp và chưa bao giờ đòi hỏi điều gì.

Cô ấy nói không cần bất cứ món quà nào từ anh, nhưng anh vẫn có thể chọn ra những món quà thiết thực nhất để gửi cho cô ấy. Vì quan tâm nên anh để ý, anh biết cô ấy cần món đồ này. Dĩ nhiên cô ấy dư sức tự sắm sửa cho bản thân, nhưng anh hiểu niềm vui khi được người khác đưa cho món đồ mình đang cần. Đó là niềm vui của việc được người khác quan tâm, được có giá trị trong lòng một ai đó.

Mọi điều cô ấy nói dù chỉ là vu vơ, đều sẽ được anh để tâm và nghiêm túc thực hiện. Anh sẵn lòng làm nhiều điều vì cô ấy, kể cả là chết thay, hay sống giùm.

Cô ấy dặn anh đừng chờ, anh đồng ý. Anh đâu có chờ, anh vẫn kiên nhẫn ở bên cô ấy mỗi ngày, đó là hiện tại, anh không chờ một tương lai. Nếu có tương lai thì tốt, không có cũng chẳng sao, vì mỗi ngày với anh bây giờ cũng là một ngày vui khi được chia sẻ cuộc sống với cô ấy.

Cuộc sống cô ấy có thể rối ren, anh vẫn mong bước vào để đi cùng cô ấy. Con đường không thể dẫn đến đích, nhưng dẫu sao vẫn được đi chung một đoạn đường.

Một ai đó đã viết: "Hạnh phúc không phải là có một người đàn ông bỏ cả thế giới này để yêu bạn, mà là anh ta vì yêu bạn mà sắp xếp lại gọn gàng thế giới của mình". Anh là người đàn ông đã sắp xếp gọn gàng thế giới của mình để đón thế giới của cô ấy vào.

Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2024

Một cơn mưa

Chiều nay mình vừa mới ngủ dậy thì trời đổ cơn mưa. Tiếng hạt mưa vỗ vào mái nhà nghe bồm bộp, chứng tỏ là một cơn mưa rất to. Mình định đọc sách, nhưng bỗng nảy ra ý định ra ban công xem mưa một lát, vì cũng lâu rồi chưa được nhìn thấy mưa.

Mình đã đứng ngắm mưa rất lâu. Những giọt mưa tạt xiên vẹo vì bị gió thổi. Những giọt mưa rơi thẳng xuống mấy chậu cây của ba. Ban đầu mình còn đứng sâu ở phía trong, chỉ lặng lẽ nhìn ra, một lúc sau mình đứng ra ngoài để đón mưa luôn. Mưa rơi vào người, mát, mát rượi, đã lâu lắm rồi mình chưa được cảm nhận sự mát mẻ đậm chất thiên nhiên như thế. 

Vì sống ở thành phố, nên đứng từ ban công nhà mình chỉ toàn thấy mái nhà hàng xóm. Hầu hết đều là những căn nhà mới xây, kiểu dáng hiện đại. Cũng còn những căn nhà đã xập xệ, cũ kỹ, nom thật lạc quẻ trong cái xóm này.

Mình đưa mắt nhìn xung quanh ban công của nhà mình. 

Có nước chảy ra ào ạt từ một cái ống dẫn, chảy xuống một cái cống nhỏ. Ngày bé mình cực kỳ thích dòng nước này. Mình và lũ bạn lấy tay bịt cái ống, sau đó thả tay ra để chứng kiến dòng nước túa ra dữ dội, rồi cười vui thích. Hoặc lấy tay hứng nước rồi tạt vào người nhau, mặc dù biết sau đấy về nhà sẽ bị phụ huynh mắng cho vì cái tội nghịch nước mưa. Cũng từ dòng nước đấy, lũ nhóc tụi mình chơi trượt nước, trượt khắp cái sân thượng, mê lắm. Khi nhớ lại những mảnh ký ức tuổi thơ như này, mình cảm thấy biết ơn cuộc sống vì mình đã có một tuổi thơ êm đềm, được tự do rong chơi khám phá và phát triển tự nhiên.

Ở ban công còn có một chậu cây lớn hình chữ nhật. Có lần ba vô tình đặt một cây xương rồng vào chậu cây đó, bẵng đi một thời gian, cái cây xương rồng bé tí teo ngày nào, nay bành trướng phủ kín chậu cây. Nhưng một cái chậu to đùng mà chỉ toàn là xương rồng thì có gì vui đâu, thế là ba nhờ mình phụ ba dẹp đống cây đó. Mình nhớ là ba và mình đã mất cả một buổi chiều để nhổ hết được đống cây xương rồng. Sau đợt đó, ba trồng vào đấy một ít rau sâm đất. Ba bảo ăn sâm đất bổ lắm. Lâu lâu ba lại nhổ một ít rồi bảo mẹ nấu canh, vị nó cũng ngon như rau mồng tơi. Rồi ba trồng thêm càng cua, cứ dăm bữa nửa tháng trên bàn ăn nhà mình lại có một đĩa rau càng cua trộn, đơn giản nhưng rất thơm ngon, và lại an toàn - vì nhà tự trồng.

Mình đưa mắt nhìn quanh ban công một lần nữa, để ý thấy cái lan can đã han gỉ và những mảng sơn bong tróc, bất chợt nhớ ra bản thân còn quá kém cỏi, nhỏ bé, chưa lo được gì cho ba mẹ. Có lẽ nếu phấn đấu hơn, bây giờ mình đã giúp được ba mẹ sơn sửa lại nhà cửa cho khang trang hơn. Ngày xưa ở tuổi mình, ba mẹ đã có một công việc kinh doanh ổn định, xây được cái nhà, phụng dưỡng được cha mẹ già và có ba mặt con, mình thì còn loay hoay kiếm chỗ đứng trong sự nghiệp và kiếm người yêu :)))

Mình phải cố gắng hơn nữa. 

Và sẽ lại được thong thả ngắm một cơn mưa chiều. 

Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2024

Vài cảm xúc từ một chiếc website

Mình vừa mới phát hiện ra một trang web cho biết số liệu thống kê của bất kỳ kênh Youtube nào, chỉ cần nhập username của kênh Youtube ấy. Bất cứ ai cũng có thể xem được số lượng view và doanh thu của kênh đó theo ngày, tháng, năm và một đống số liệu khác. 

Lúc biết được web này, mình thật sự kinh ngạc, sau đó thấy hơi khó chịu bởi vì bị lộ ra phần doanh thu kênh youtube của mình, mặc dù chưa phải con số chính xác. 

Bỏ qua cảm giác khó chịu đó, thông qua website này mình còn có 3 cảm xúc khác.

Thứ nhất là khá tự hào. 

Ngoài show số liệu thống kê, web còn có một tính năng khá thú vị đó là cho phép so sánh giữa kênh A với kênh B và kênh C, tùy người dùng chọn. Mình đã nhập username của kênh mình và của hai kênh khác (có thể nói là) hàng đầu trong cùng lĩnh vực review sách. Kết quả là các số liệu của kênh mình tốt hơn hai kênh kia. Tuy số lượng người đăng ký kênh mình ít hơn hẳn, nhưng lượt view và doanh thu thì tương đương, thậm chí có một số giai đoạn nhỉnh hơn.

Mình rất bất ngờ về kết quả này, cũng cảm thấy tự hào một chút. Thì ra là mình có lượng khán giả đông và doanh thu khá so với mặt bằng chung của mảng review sách, mặc dù kênh của mình sinh sau đẻ muộn và bản thân mình cũng tự đánh giá nội dung kênh mình không thu hút bằng hai kênh kia.

*Đoạn này không hề có ý hạ thấp kênh nào hay tự nâng cao bản thân, chỉ đơn giản là có quyền tự hào về nỗ lực của mình.

Thứ hai là cảm giác có động lực.

Ngoài tính năng so sánh giữa các kênh, web này còn có phần dự báo. Nó dựa vào các chỉ số trong quá khứ và hiện tại để đưa ra dự đoán về các chỉ số của kênh trong tương lai. Nếu duy trì tần suất sản xuất video và phong độ về chất lượng video như hiện tại thì kênh của mình được dự đoán là 5 năm nữa sẽ đạt ~82k subscribers. Tự dưng nhìn con số này mình tỉnh cả ra, hóa ra ước mơ đạt nút bạc Youtube (tương đương 100k subs) của mình phải mất tới 6-7 năm nữa sao? Mình có động lực chăm chỉ hơn để rút ngắn thời gian này xuống.

Cuối cùng là cảm giác hơi buồn cho người chị ruột.

Chị mình cũng làm Youtube, sớm hơn mình khoảng một năm. Hôm qua mình cũng tò mò xem thử kênh của chị có doanh thu như nào, kết quả khiến mình ngạc nhiên, bởi vì nó ít hơn rất nhiều so với suy đoán của mình. Tự dưng thấy thương bà chị quá, làm vất vả mà không kiếm được bao nhiêu cả. 

Hiện tại chị mình đang sống đời tu hành, cũng không có nhu cầu vật chất gì mấy, chỉ cần một chút thu nhập thôi cũng được, nhưng mà doanh thu Youtube ít như vầy mình vẫn thấy buồn cho bà chị quá.

Cách đây chục năm, hồi mình còn là sinh viên, chị đã hy sinh 1/8 lương tháng để đóng tiền trọ cho mình hàng tháng, ròng rã 4 năm đại học. Chị thật là cao cả, chứ bây giờ mà kêu mình hy sinh 1/8 lương tháng đóng tiền cho em út 4 năm đại học thì chắc mình giãy đành đạch. Thế nên, thương bà chị mình lắm. Bây giờ mình ráng trả ơn cho chị, một phần nữa là, giúp cho người của Chúa thì mình cũng chẳng thiệt đi đâu được.

Thứ Năm, 16 tháng 5, 2024

Những màu sắc

Dạo này

Anh thấy cuộc sống của mình nhiều màu sắc hơn. 

Ngày xưa nó chỉ có hai màu, màu đen của những ngày u buồn và màu trắng của những ngày hưng phấn, vui tươi, bây giờ nó có thêm vài màu. 

Là màu xanh của bầu trời Đài Loan mà anh vừa có cơ hội được ngắm nhìn, qua chuyến team building với công ty.

Là màu xám của những ngày mà anh thấy cuộc sống cứ nhàn nhạt trôi qua, chẳng có cảm xúc gì mấy.

Là màu đỏ ấm áp tình cảm trong gia đình của anh. Em biết không, mấy chục năm qua mẹ anh luôn khăng khăng là bản thân rất dốt, chậm tiếp thu, nên mẹ nhất quyết không chịu xài smartphone, đến cả cái tivi mẹ còn chẳng chịu học cách bật. Nhưng gần đây mẹ đã quyết tâm học xài smartphone, bây giờ mẹ đã thành thạo nhắn tin Zalo, mỗi lần ở chợ không có khách là mẹ nhắn tin hỏi thăm anh, anh cũng có cơ hội để nói chuyện với mẹ mà không cần phải gọi điện rồi ấp úng ngại ngùng.

Là màu xanh lá đầy hy vọng về cơ hội thăng tiến trong đợt review sắp tới.

Là màu cam nhiệt huyết của anh đối với công việc. Em biết đấy, anh làm nhiều việc khác nhau, việc gì anh cũng tận tâm tận tụy, tuy bận rộn lắm lúc chẳng có đủ thời gian để ngủ, nhưng anh thích có mục tiêu để phấn đấu.

Là màu hồng của tình yêu anh dành cho cô ấy. Tình cảm mà anh nuôi dưỡng trong tim vài năm, đối với cô ấy là không dài tí nào, nhưng đó là một phần thanh xuân của anh. 

Mỗi lần đã khuya rồi mà cô ấy chưa về, một là anh không ngủ và chờ cổ về mới ngủ, hai là anh đặt báo thức cách nhau 15 phút để lỡ ngủ quên vẫn dậy check xem cổ đã về chưa.

Anh thương cô ấy bằng một thứ tình thương không thể mô tả được. 
Có thể hy sinh, có thể chịu đựng. 
Có lúc lặng lẽ, có lúc sôi nổi, nhưng lúc nào cũng là yêu. 

Thứ tình cảm ấy bao nhiêu năm qua anh vẫn chỉ dám gọi là "thương", lúc nào cũng chỉ là "thích", là "thương". Nhưng hình như là anh đã yêu tự khi nào. Một lời yêu vẫn chưa bao giờ được nói ra

Thứ Hai, 13 tháng 5, 2024

Cho em một lý do

Hôm nay mình tình cờ xem được một video review phim Mai của Trấn Thành khá hay, có lẽ do chị này cũng là dân làm phim nên phân tích dưới góc độ chuyên môn, nghe khác hẳn.

Trong video có đoạn chị đấy nói rằng chị không thích nhân vật Mai ở điểm: Tại sao một người có nhiều kinh nghiệm và trải nghiệm sống như Mai lại quyết định chọn Sâu để yêu sâu đậm như vậy? Điều gì ở Sâu đã khiến Mai chọn Sâu? Đúng là Sâu có tình cảm với Mai, nhưng... Sâu cũng chỉ tán tỉnh và cố gắng chinh phục Mai như bao chàng trai khác thôi, chưa có chi tiết nào thể hiện Sâu có điểm gì đặc biệt hơn, tại sao Mai lại chọn? Hay tại Mai đã quá mệt mỏi vì chờ đợi, yêu đại thôi?

Mình cũng nghĩ mãi không ra lý do một người như Mai lại chọn một người như Sâu. Nhưng kệ người ta đi chứ :))) Mắc gì mình phải nghĩ giùm vậy :))) Rồi mình thấy ký ức năm xưa ùa về, khi người yêu cũ cũng hỏi mình là: "Nếu cho em một lý do để chọn anh, thì lý do đó là gì?"

Ngày đó mình 26 tuổi cũng ráng trả lời lắm. Mình đưa ra lý do abc, xyz, cố gắng để thuyết phục người đó rằng mình xứng đáng được họ cho một cơ hội để ở bên họ. Nhưng giờ gần 30 rồi, mình sẽ không trả lời mấy câu kiểu vậy. Yêu thì yêu, không yêu thì thôi, bày đặt hỏi tại sao tao phải chọn mày. Mình có phải món hàng đâu mà cầm lên đặt xuống, lựa với chọn. Mình tìm bạn đồng hành chứ có phải đi xin việc đâu mà phải cho lý do để công ty chọn mình.

Cũng trước đó, mình gửi cho người ấy tin nhắn "Anh nhớ em", họ đã phản hồi là: "Ừm, không biết phải giải quyết thế nào đây". Ủa, nỗi nhớ của mình là rắc rối của họ, là thứ mà họ phải giải quyết sao? Vậy mà mình cũng ở lại mối quan hệ đó, nghĩ lại thấy mình xàm thật chứ.

Yêu là yêu, tự con tim thấy rung động, muốn được đồng hành sẻ chia cuộc sống, muốn ở cạnh bên, thì chọn ở cạnh bên thôi. Còn nếu không thể tự tìm thấy lý do để chọn người ấy, cần người ấy phải nói cho một lý do, thì khỏi luôn đi.

Sau mấy cuộc tình chẳng ra đâu vào đâu, tự dưng giờ thấy sống một mình khỏe re! Nếu không được yêu thương, thì thà không yêu đương.

Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2024

Một mình vẫn ổn thôi

Mình vừa trở về căn phòng trọ sau 5 ngày lang bạt ở Đài Loan. Mình về vào đêm, khoảng 12 giờ. Không muốn ngủ trong một căn phòng bộn bề và bụi bặm nhưng mình vẫn quyết định quăng hành lý ở đấy tính sau vì quá đuối rồi.

Nhưng nằm xuống thì lại nghĩ đến cái cảnh ngày hôm sau phải dọn dẹp, giặt giũ, lau chùi, mình ngán ngẩm. Trong thoáng chốc mình bỗng dưng thấy chạnh lòng, cuộc sống một mình mà xưa giờ mình luôn tự tin rằng rất ổn, nay trở thành một điều khiến mình có thể tủi thân ghê.

Vì ở một mình nên lúc đi nước ngoài 5 ngày, mình buộc phải cúp cầu dao điện, nước để đảm bảo an toàn cho bản thân và cư dân trong chung cư. Trước ngày đi, mình phải vứt bỏ hết thực phẩm trong tủ lạnh, lãng phí quá chừng. Rồi mình về trong đêm, mở cửa, căn phòng tối tăm và bí bách vì đóng kín nhiều ngày, chẳng có ai trong căn phòng ấy ngóng chờ để rồi ánh mắt rạng rỡ hẳn lên khi trông thấy mình trở về. Và vì tủ lạnh không còn gì nên sớm hôm sau dù chỉ muốn ngủ cho sướng nhưng mình vẫn phải thức dậy để ra đường mua đồ ăn.

Căn phòng bụi bặm. Đồ đạc được dỡ từ vali ra ngổn ngang. Đáng sợ nhất là gần chục bộ quần áo và mấy đôi giày dơ cần được giặt. Mọi thứ làm mình chán ngán, và mình giải quyết tất cả những thứ ấy một mình.

Chỉ là một thoáng tủi thân và chạnh lòng khi sống một mình, giải quyết xong thì tâm trí cũng trở lại bình thường. Chắc chắn là sống một mình vẫn ổn thôi, những thứ cảm xúc vi tế tuy tiêu cực nhưng chỉ là thoáng qua, rồi nó sẽ qua, mình vẫn ổn.

Nghe nhạc hông. Bài này thật là lãng mạn, mình đã thích nó được 5 năm rồi 



Thứ Hai, 6 tháng 5, 2024

Chưa bao giờ là đủ

Mình vừa mất 1 tháng để đọc cuốn "5 ngôn ngữ yêu thương" (Gary Chapman) và 5 ngày để viết review. Đây là một trong những cuốn mà mình viết review trau chuốt nhất. Mình suy nghĩ kỹ để diễn đạt từng câu chữ, sao cho thông qua bài viết của mình người đọc có thể xác định được ngôn ngữ yêu thương chủ đạo của bản thân và người bạn đời. 

Còn chính mình, cũng xác định được luôn, mình hẳn nhiên là một người có ngôn ngữ yêu thương chủ đạo là "Những lời yêu thương". Mình thích những lời nói tử tế và dịu dàng, cần những lời khen và công nhận, muốn được an ủi khi buồn và được khích lệ để theo đuổi những mục tiêu. Một lời nói yêu thương có thể khiến mình vui vẻ cả tuần sau đó. Một lời động viên có thể cho mình động lực trèo đèo vượt suốt, vượt mọi chông gai để đi đến cùng.

Tất nhiên, điều ngược lại với những điều trên có thể phá hủy tâm hồn của mình. Mình sẽ tổn thương sâu sắc khi bị chửi mắng, sẽ hụt hẫng biết bao khi phải nghe những lời phũ phàng. Mình sẽ mất hết nhiệt huyết nếu sếp nói rằng mình là một đứa ngu ngốc, không làm được gì tốt.

Mình hiếm khi cảm nhận được tình yêu từ người khác nếu người đó không nói ra. Mình phải tự cố gắng để hiểu được tình cảm của người khác, bằng cách tự diễn giải những gì người ta làm với mình và cho mình. 

"À, người ta tặng món quà đó cho mình là người ta có nghĩ về mình".

"À, người ta dành thời gian đi chơi với mình thì chắc là mình cũng có ý nghĩa nào đó với người ta",... 

Khi không thấy đối phương nói trực tiếp với mình rằng họ yêu và cần mình, mình sẽ nghi ngờ về tình cảm của đối phương.

Trưởng thành với loại ngôn ngữ yêu thương này là một thiệt thòi lớn, bởi vì những người xung quanh mình là những người ngại thể hiện tình cảm bằng lời, do đó mình ít khi được đáp ứng nhu cầu này, chưa bao giờ cảm thấy đủ. Mình ít khi cảm nhận được tình yêu theo cách mình muốn.

Thứ Năm, 2 tháng 5, 2024

[Review sách] 5 Ngôn Ngữ Yêu Thương - Gary Chapman

Nếu bạn từng ở trong hoàn cảnh: bạn biết đối phương rất yêu thương mình, nhưng bạn lại không cảm nhận được tình yêu ấy một cách rõ ràng, hoặc ngược lại, bạn rất yêu thương nửa kia, luôn dành cho họ những gì tốt nhất theo quan điểm của bạn, nhưng họ luôn lên án rằng bạn không yêu họ, họ không cảm nhận được tình yêu ở bạn, thì cuốn sách "5 ngôn ngữ yêu thương" là dành cho bạn. Cuốn sách sẽ lý giải được tình trạng bạn gặp phải và có thể cứu vãn được mối quan hệ của bạn.

"5 ngôn ngữ yêu thương" là một cuốn sách mà mình chỉ muốn review ngắn gọn bằng hai từ: Mới lạ và Rất hay. Cuốn sách này viết về cách để duy trì được mối quan hệ yêu đương, đặc biệt là hôn nhân. Sách được viết đơn giản, gần gũi, dễ đọc, dễ hiểu.

Theo tác giả Gary Chapman, mỗi người có một cách riêng để thể hiện và cảm nhận tình yêu, được gọi là "ngôn ngữ yêu thương". Ngôn ngữ yêu thương cũng giống như tiếng Anh, tiếng Ấn, tiếng Thái, nếu chúng ta không nói chung một ngôn ngữ thì dễ bất đồng. Có khi hai người vô cùng yêu nhau, nhưng không cảm nhận được tình yêu của nhau. 

Ví dụ: Bạn là con gái và bạn thích được nghe lời ngọt ngào, còn bạn trai lại thuộc tuýp đàn ông hơi khô khan, chỉ thầm lặng hành động. Anh ấy thường xuyên đưa đón, mua đồ ăn cho bạn, dẫn bạn đi xem phim, nhưng thứ bạn cần nhất là được nghe anh ấy nói yêu bạn, cần bạn, hay những lời ngọt ngào khác, thì anh ấy lại không bao giờ nói ra. 

Hoặc, bạn là con trai và bạn thích ở gần người yêu để được âu yếm, vuốt ve, còn bạn gái chỉ thích nói chuyện qua tin nhắn, và gửi quà tặng đến bạn. Mặc dù lúc nhắn tin và tặng quà thì cô ấy cũng luôn gửi thông điệp rằng bạn rất tuyệt vời, cô ấy yêu bạn, nhưng bạn vẫn thấy thiếu, bạn chẳng cảm nhận được tình yêu của bạn gái.

Trong cả hai trường hợp trên, không ai cảm thấy được yêu thương bởi vì họ nói những ngôn ngữ tình yêu khác nhau, mà đối phương thì không hồi đáp bằng đúng loại ngôn ngữ ấy.

Để biết được có bao nhiêu loại ngôn ngữ trong tình yêu và làm cách nào để nói đúng loại ngôn ngữ của bạn đời mình, chúng ta sẽ cùng khám phá nội dung chi tiết của cuốn sách "5 ngôn ngữ yêu thương".

*Note: Vì mình đọc bản tiếng Anh nên toàn bộ bài viết này là do mình lược dịch theo ý thích của mình, nếu có chỗ nào diễn đạt chưa hay, chưa đúng thì mong các bạn thông cảm hoặc để lại góp ý 😄

----

Thứ Tư, 1 tháng 5, 2024

Con đường vạn dặm bắt đầu bằng một bước chân

Vào năm 2020, mình bắt đầu làm Youtube, thời điểm ấy video vẫn còn khá thô sơ, nhưng bỗng dưng có một bạn đã comment rất tích cực về video và kênh của mình, sau đó bạn follow instagram mình. Mình vào kênh của bạn thấy bạn cũng làm vài ba video review sách nên mình subscribe rồi tương tác thêm với bạn qua instagram. Vài tháng sau hai đứa hẹn nhau đi cafe để gặp mặt trò chuyện. Buổi gặp gỡ diễn ra tốt đẹp, cả hai đều giữ được ấn tượng tốt về nhau nên sau đó thành thông lệ, cứ mỗi năm chúng mình sẽ hẹn gặp nhau một lần. Và cách đây mấy hôm thì mình vừa có cuộc hẹn thứ 4 với bạn đấy.

Lần nào gặp bạn cũng hỏi thăm về kênh của mình, còn bạn thì đã bỏ làm Youtube mấy năm rồi. Suốt 2 năm nay bạn vẫn cứ ấp ủ kế hoạch làm Youtube lại nhưng chẳng biết làm cái gì. Bạn không tìm được hướng đi và cách làm phù hợp cho kênh, lần nào gặp mình cũng thấy bạn trăn trở. 

Mình thấy bạn có khiếu vẽ nên gợi ý bạn dựng video bằng cách vẽ thì bạn bảo bạn vẽ không đẹp đến mức đấy, mình bảo "thế thì làm video bằng slide", bạn nói làm vậy đơn điệu quá bạn không thích, mình tiếp tục bảo "vậy thì thu âm thôi không cần làm hình ảnh", bạn nói nơi ở của bạn ồn ào lắm không thu âm được. Mình gợi ý kiểu gì bạn cũng bảo không làm được, thế nên mình kết luận rằng chắc do bạn cầu toàn quá thôi. Mình không có ngoại hình mà mình vẫn xuất hiện trước ống kính, không có micro xịn vẫn thu âm, lười edit video nên chỉ gõ phụ đề cho người xem tự đọc, nhưng dù gì mình vẫn ra video đều đều. Bạn nghe xong trầm ngâm, bảo để bạn suy nghĩ thêm.

Thứ Ba, 30 tháng 4, 2024

Giờ này tuần sau ở Đài rồi

Thoắt cái đã gần hết ngày nghỉ lễ thứ 4, chưa thấy "đã nư".

Giờ này tuần sau mình đang vi vu xứ Đài rồi.

Ngay từ đầu mình đã không hào hứng gì với chuyến đi này, bởi vì nó kéo dài tới tận 5 ngày và ngay sau khi về thì mình phải họp tháng, mà mỗi lần họp tháng mình phải mất 10 ngày làm slides, nghĩa là chuyến đi đã ngốn hết phân nửa thời gian mình cần để chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng.

Vừa không hào hứng, vừa bận rộn với công việc, mình gần như không chuẩn bị gì cho chuyến đi này. Cho đến cách đây 3 hôm, mình gặp một người bạn đã từng đi du lịch Đài Loan, bạn ấy kể đủ thứ vui vẻ về chuyến đi, khiến mình cảm thấy được truyền cảm hứng và cuối cùng thì mình cũng tìm được hứng thú để đi. Bạn ấy hỏi "Tại sao Thanh lại không hào hứng cơ chứ?!", mình trả lời rằng vì sợ công việc bị đình trệ khi đi tận 5 ngày và không làm được gì cả. Bạn nói rằng "Thanh suy nghĩ như thế là dở rồi, đây là cơ hội tốt nhất để Thanh có thể vứt bỏ mọi công việc mà không ai bắt bẻ gì được Thanh, bởi vì đây là chuyến đi do công ty tổ chức thì ai mà dám trách Thanh nếu Thanh bỏ lại công việc, và sếp cũng đi nên đâu có "dí" Thanh được. Tận hưởng đi Thanh". 

Sau đó bạn ấy chia sẻ cho mình một vài kinh nghiệm khi đi Đài, mình dần cảm thấy mọi thứ bớt mơ hồ và khó chịu. Mình bắt đầu "chịu" chuẩn bị cho chuyến đi, mua thêm vài thứ cần thiết, đóng gói đồ, đọc lịch trình bên tour cung cấp, blah blah. 

Hy vọng là mình sẽ có một chuyến đi tốt đẹp và sau đấy cũng chuẩn bị kịp cho cuộc họp được tốt đẹp =.=' 

Oày, cái con người không thể buông bỏ trách nhiệm để tận hưởng chuyến du lịch nào.

Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2024

[Review sách] Dọn Cho Gọn Tâm Trí - Yuko Hirose

(Viết lại một bài cũ từ 16/03/2020)

Trong vài năm trở lại đây, có lẽ các bạn cũng nghe rất nhiều người nhắc đến lối sống tối giản, hay Minimalism. Tối giản đang là một xu hướng thịnh hành của giới trẻ. Vậy tối giản là gì? 

Có rất nhiều định nghĩa về chủ nghĩa tối giản, tuy nhiên, tất cả đều có chung một ý niệm: đây là triết lý sống hướng đến sự giản đơn và ít vật chất.

Chủ nghĩa tối giản có thể được áp dụng vào mọi mặt trong đời sống: suy nghĩ, công việc, các mối quan hệ… Tuy nhiên, trọng tâm của lối sống tối giản thường hướng đến việc thay đổi không gian sống.

Lối sống tối giản đem đến cho con người rất nhiều lợi ích, lợi ích dễ thấy nhất là tiết kiệm chi phí, có nhiều thời gian hơn, cải thiện sức khỏe, bảo vệ môi trường,... 


Trên thị trường hiện nay có rất nhiều cuốn sách viết về chủ đề Lối sống tối giản, có thể kể đến là Lối sống tối giản của người Nhật – Sasaki Fumio, Một Cuốn Sách Về Chủ Nghĩa Tối Giản – Chi Nguyễn, Nghệ thuật theo đuổi sự tối giản – Greg McKeown, Dọn Cho Gọn Tâm Trí - Yuko Hirose,...

Thứ Năm, 25 tháng 4, 2024

Một đời

Hãy nở nụ cười mà em xứng đáng
Phần đời còn lại để anh lo toan


Mấy ngày gần đây mình đang bị dính bài hát "Một đời" của 14 Casper ft. Bon Nghiêm. Và tự dưng trong một khoảnh khắc mình có cảm giác cực kỳ kết nối với câu hát trên.

Một người đàn ông phải can đảm đến thế nào để cất lên lời hứa "một đời", một đời chung thủy, một đời yêu thương? Cần bao nhiêu dũng khí để cam kết "phần đời còn lại của em cứ để anh lo, em chỉ việc vui cười thôi"?

Trước đây khi còn ở độ tuổi mười tám đôi mươi, mình đã tự tin rằng mình sẽ lập gia đình ở khoảng tuổi 25, vì mình thấy bản thân chững chạc vãi. Nhưng đi qua 25 lâu rồi, giờ gần 30 lại cảm thấy rùng mình mỗi khi nghĩ đến việc gắn kết cả phần đời còn lại với một ai đó. Một phần là vì sợ hứa được mà không làm được, một phần là vì không tin tưởng vào sự chung thủy tận tụy của ai hết. Mặc dù đã tận mắt chứng kiến cuộc hôn nhân bền vững và êm đềm của ba mẹ, nhưng đối với hôn nhân của bản thân thì vẫn không có niềm tin.

Nhưng

Trong kế hoạch tương lai của mình vẫn có một người ở trong đó

Sẽ có một người mà tất cả nguyên tắc của chúng ta tạo ra chỉ để cho người ấy là ngoại lệ

Thứ Hai, 22 tháng 4, 2024

Khi nào trúng số

Ngày mình còn nhỏ, mối quan hệ giữa mình và gia đình không được tốt. Không có cãi vã gì cả, chỉ là cảm thấy xa cách mà thôi. Mình luôn có cảm giác lạc lõng, không ai hiểu mình. Mình - một đứa trẻ có nhu cầu tình cảm cao sống trong một gia đình không quen thể hiện tình cảm với nhau, ba mẹ chẳng mấy khi thăm hỏi, khen ngợi hay động viên. Với mình, gia đình không tệ, chỉ là vẫn chưa đủ đáp ứng.

Nhưng khi mình đến độ tuổi này, mối quan hệ giữa mình và gia đình được gắn kết hơn, mỗi ngày một chút. Cũng không vì sự kiện gì đặc biệt cả, có lẽ vì thời gian trôi và con người thay đổi nên vậy thôi. Ba càng lớn tuổi thì càng bớt khó tính và chì chiết. Mẹ càng lớn tuổi lại càng thể hiện tình cảm với con cái nhiều hơn. Mình càng trưởng thành càng hiểu cho ba mẹ và các chị em trong nhà hơn. Mọi người đối xử với nhau tình cảm hơn. Chị em mình nói chuyện với nhau nhiều hơn xưa một chút. Vẫn không nhiều so với các gia đình khác, nhưng đã nhiều hơn chị em mình của ngày xưa. Còn mẹ thì từ hồi có smartphone cũng nhắn tin với mình nhiều hơn. Trước đây có khi mình đi xa nhà 1, 2 tuần cũng không nói gì với nhau, giờ thì cũng được vài câu thăm hỏi chuyện trò.

Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2024

Tình yêu là thứ dễ lây lan

Tình yêu là thứ dễ lây lan.

Năm 2017, mình gặp lại một đứa bạn cũ, hồi đó nó đang rất mê Vũ Cát Tường. Cứ mỗi lần gặp nhau là nó thao thao bất tuyệt về Vũ Cát Tường, nó gửi mình rất nhiều bài hát của Tường và các clip fanmade. Mình cũng nghe và xem thử, rồi bị mê luôn con người ấy, dính đến giờ cũng đã đến năm thứ 7.

Điều buồn cười là, nó làm mình yêu Vũ Cát Tường xong rồi tình yêu nó dành cho Tường lại phai nhạt đi. Nó mải mê việc riêng của bản thân, không còn đồng hành với Tường nữa, những lần gặp nhau sau này chỉ còn mỗi mình nói về Tường, nó chẳng còn biết gì về Tường. Tường tổ chức concert thì cũng chỉ có mình đi, nó không đi cái nào. Tính ra nó chỉ yêu đương nồng cháy với Tường được một thời gian rất ngắn, vậy mà hồi đó với cái cách nó thể hiện, mình tưởng nó phải đam mê Tường đến hết đời, sống chết vì Tường. Còn mình - đứa "bị lây" tình yêu Vũ Cát Tường - lại là đứa đi với Tường bền bỉ lâu dài hơn.

Ôi mình chỉ muốn nói là mình rất yêu "người bình thường" này, yêu con người, yêu âm nhạc. Mỗi lần được ngồi dưới khán đài để ngắm nhìn và nghe người bình thường này hát, mình được trải nghiệm qua cái cảm giác lâng lâng chân không chạm đất, như những người đang yêu.

Lần gần nhất mình lại bị "lây nhiễm tình yêu" là với đội bóng rổ Gonzaga.

Thứ Tư, 17 tháng 4, 2024

Cũng ổn

Đã qua rồi những ngày buồn.

Cuộc sống dạo này bình dị đến lạ thường. Cũng gọi là tốt, là ổn.

Ban ngày cắp xách đi làm, vẫn yêu công ty và công việc, nhưng lâu lâu cũng không muốn đi làm cho lắm; đêm về viết lách và đọc sách, nhưng lâu lâu viết mấy bài kém chất lượng còn sách thì lười review; đã tạo được thói quen chạy bộ và tập bơi, nhưng bù lại ăn nhiều nên tăng cân; đang cố gắng ngủ sớm, nhưng lâu lâu bốc đồng nốc ly trà sữa chiều thì lại thức khuya.


Công việc vẫn quay cuồng như mọi khi, chẳng khi nào nó êm ả. Nhưng được cái là bây giờ chính nội tâm mình đã êm ả hơn. Mình vẫn bình tĩnh giải quyết được công việc ổn thỏa cho dù sóng gió liên tục ập đến và áp lực từ nhiều phía. Vẫn có thể đáp ứng được yêu cầu từ cấp trên và vẫn có thể dành thời gian, công sức để vừa hướng dẫn vừa trấn an cấp dưới. Đôi lúc ngoài trấn an thì mình còn phải trấn áp tụi nó. Đã có những lúc mình trở nên độc tài, áp đặt, bắt tụi nó phải hoàn toàn làm theo ý mình để đảm bảo tiến độ và chất lượng công việc. Cũng có những lúc mình phải cố ý nói ra những lời mang tính sát thương cao để làm đau tụi nó thì tụi nó mới tỉnh ngộ. 

[Thơ] Đã qua rồi

Đã qua rồi những ngày buồn như thế
Những ngày mà chẳng san sẻ cùng ai
Những ngày buồn chỉ ôm đàn và hát
Những ngày buồn chỉ viết và làm thơ

Cũng qua rồi những ngày buồn như thế
Và không mong ngày tháng ấy trở lại
Dầu thế nào thì vẫn phải sống tiếp
Tròn sứ mệnh, trọn bổn phận người con

Thứ Ba, 16 tháng 4, 2024

[Thơ] Nàng thơ

Anh gọi em là nàng thơ
Bởi em đem đến mộng mơ trong đời
Yêu em chẳng nói nên lời
Dù cho đôi lúc rối bời lòng anh

Em như giọt nắng long lanh
Anh như trái đất quay quanh mặt trời
Tình anh không chút đổi dời
Bên em mãi chẳng xa rời người ơi

Thứ Hai, 15 tháng 4, 2024

[Thơ] Nghĩ, suy

Đêm nào em cũng nằm suy nghĩ
Không biết khi nào người sẽ đi
Em thì sợ những buổi chia ly 
Sợ buồn sợ tủi, sợ ướt mi

Đêm nào em cũng nằm suy nghĩ
Nói làm sao hết lòng kẻ si
Em gửi trong gió lời thầm thì
Yêu người, yêu mãi chẳng cần chi

Thứ Năm, 11 tháng 4, 2024

[Thơ] Người giữ lửa

Em là người thắp lửa
Cho chiếc lò tình yêu
Mỗi ngày thêm một chút
Củi là những hy sinh

Là quan tâm, lo lắng
Là chung thủy, bao dung
Củi ngày đêm em đốt
Là ước vọng, đam mê

Em là người giữ lửa
Cho chiếc lò tình yêu
Lò ngàn năm không tắt
Mãi đượm lửa yêu thương

Thứ Hai, 8 tháng 4, 2024

[Thơ] Mơ

Anh thấy một ngày đầy nắng
Chúng mình đến vùng biển vắng khơi xa
Nơi mà chỉ có hai ta
Ngày tháng êm ả hát ca la cà 
Mình cùng nhau sống đến già
Giật mình tỉnh giấc chỉ là mơ thôi

Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2024

[Review sách] Người giàu có nhất thành Babylon - George S. Clason

"Người giàu có nhất thành Babylon" là một trong những cuốn sách kinh điển về tài chính cá nhân. Nội dung của sách cho chúng ta biết về các nguyên lý làm giàu, những triết lý trong việc kiếm tiền, giữ tiền, sử dụng tiền và làm cho tiền sinh sôi.

Ưu điểm của sách là sách rất mỏng và được viết dưới dạng những câu chuyện kể, tạo cảm giác thoải mái và dễ đọc. Nội dung ngắn gọn, gần gũi, dễ hiểu.

Tuy nhiên cũng vì quá ngắn gọn nên cuốn sách có thể sẽ gây thất vọng đối với những độc giả kỳ vọng sẽ được hướng dẫn chi tiết, cặn kẽ về cách kiếm tiền và đầu tư. Có nhiều đoạn khiến người đọc vô cùng chưng hửng, bởi vì tác giả chỉ đưa ra một lý thuyết mà ai cũng biết rồi, nhưng phần quan trọng là thực tiễn thì tác giả lại không chia sẻ. Ví dụ, trong sách có một bí quyết làm giàu là "biến nơi ở của bạn thành khoản đầu tư sinh lời", tác giả nhấn mạnh tầm quan trọng của việc có một ngôi nhà riêng cho mình, có nhà riêng rất sướng, rất thích. Nhưng làm sao để có nhà riêng thì... không biết, và mua nhà xong rồi thì làm gì tiếp theo cũng không biết. Đọc mấy đoạn này ức chế vãi luôn. Nếu mà chỉ khuyên người ta là "hãy mua nhà đi" thì thực ra ai cũng khuyên được, độc giả đâu cần phải tốn tiền mua sách của tác giả.

Nhưng nhìn chung thì mình vẫn đánh giá "Người giàu có nhất thành Babylon" là cuốn sách ổn, đọc được, tạm bỏ qua khoảng 20% đoạn lý thuyết sáo rỗng không thiết thực thì 80% còn lại vẫn là những nội dung hay, hữu ích (nhưng mà vẫn lý thuyết vcl, không giàu tính ứng dụng). Đánh giá trên thang điểm 10 thì mình cho 6/10 (nếu cuốn sách dày hơn thì chắc chắn mình bỏ ngang và cho điểm dưới trung bình =))))))))

Sau đây là những nội dung tinh túy nhất mà mình chắt lọc từ cuốn sách "Người giàu có nhất thành Babylon", mong rằng sẽ giúp mọi người tiết kiệm được thời gian đọc và còn có thể ứng dụng được ngay.

一一一

Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2024

Giận, dỗi

Một trong những điều khiến mình mệt mỏi nhất trong mối quan hệ yêu đương là lúc bị người yêu giận, dỗi.

Hàng ngày đang nói chuyện, tự dưng một (vài) ngày lại không được nói chuyện nữa. 

Cái ngày bị giận đấy, chẳng biết người ta đến chỗ làm chưa, về nhà an toàn chưa, đang ở đâu, làm gì, với ai, có chuyện gì xảy ra không, có bị sếp mắng hay đồng nghiệp ăn hiếp không, cả ngày cứ thấp thỏm không yên, không tập trung làm gì được vì cứ phải nhắn tin xin lỗi miết.

Vì biết cảm giác bị giận dỗi nó tệ lắm nên mình chẳng khi nào giận người iu, có gì khó chịu hay không hài lòng về đối phương thì cứ nói ra rồi thôi chứ hơi đâu mà phải giận, giận cũng mệt lắm. Cuộc đời ngắn ngủi, sợ không đủ thời gian để yêu thương đấy chứ ở đó mà tốn thời gian giận với chẳng hờn.

Viết vầy thôi chứ có người iu đâu mà bị giận.

Nhìn đời người như nhìn biểu đồ chứng khoán

nguồn ảnh: dnse.com.vn

Nếu nhìn vào biểu đồ chứng khoán trong một thời gian ngắn (ngày, tuần, tháng), chúng ta có thể sẽ thấy hoảng sợ vì thị trường cắm đầu đi xuống, nhưng nếu nhìn vào biểu đồ chứng khoán trong một thời gian dài theo mười, hai mươi, ba mươi năm, chúng ta sẽ ngạc nhiên vì thấy nó đã tăng trưởng cực kỳ nhiều.

Cuộc đời con người cũng kiểu vậy, có ngày buồn, ngày vui, có khi thành, khi bại. Có thể chúng ta sẽ cảm thấy vất vả, vật vã khi lết qua từng ngày, từng tháng, nhưng đến vài năm sau nhìn lại, bỗng nhận thấy bản thân đã phát triển vượt bậc. Bản thân mình cũng vậy. Mình nhìn thấy những người bạn xung quanh cũng vậy. Mừng cho họ.

Mình muốn nhắn nhủ là nếu ai đó đọc những gì mình ghi trên blog này thì đừng vội đánh giá mình thế nọ, thế kia. Có những ngày mình quá mệt mỏi, bế tắc, viết mấy điều tiêu cực, nhưng lại có những ngày mình hào hứng, vui tươi, kể những điều dễ thương. Rất là bình thường, rất là ... cuộc sống. Đừng vì một vài bài viết về những chuyện u uất thì nghĩ mình là con người tiêu cực, cũng đừng vì một vài bài viết tích cực mà đồ rằng cuộc đời mình rực rỡ như mặt trời. Chỉ đơn giản là chúng ta đang sống, mà cuộc sống thì có trầm có thăng, còn mình thì là kẻ thích ghi chép lại từng ngày, nhìn mấy ngày lẻ tẻ của mình có vẻ lộn xộn, nhưng tổng quan thì nó vẫn tốt lên, bởi vì kể lể xong thì mình vẫn âm thầm cố gắng. 

Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2024

Nhạt

Mọi thứ dạo này nhàn nhạt. Kí ức nhạt nhòa. Tôi dạo này, chẳng nhớ được gì. Cảm giác là không có cảm giác gì. Dường như bản thân đang dần trôi về một nơi nào đó xa xăm không thuộc về thực tại. 

Vẫn cười nói đấy, vẫn đi làm, vẫn sống, chỉ là không còn nhiệt huyết như ngày nào. Vẫn viết đấy, nhưng sẽ không hiểu mình đang viết gì, những con chữ chỉ chạy từ đầu xuống tay, không còn trau chuốt như bình thường. Vẫn yêu đấy, nhưng cũng không có hy vọng nhiều như ngày xưa.

Đã như thế này cũng đôi ba tháng không ít hơn, từ sự kiện gì kích hoạt, chẳng nhớ. Điều gì đã khiến bản thân ra nông nỗi này, không rõ. Không biết từ khi nào mà tôi trở thành một người trốn tránh thực tại, không dám đối diện và đi xuyên qua vấn đề nữa.

Là yêu hay là không yêu.

Là sống hay là không sống.

Là ổn hay là không ổn.

Có lẽ bản thân cần nhiều yêu thương hơn bản thân nghĩ. Tự yêu lấy chính mình có vẻ vẫn không đủ. Tự động viên và vỗ về bản thân vẫn là không đủ. Tự dựa vào chính mình kiểu gì khi mà cũng có những ngày xiêu xiêu vẹo vẹo, không còn đứng vững.

Vẫn là muốn có một ai đó ngồi im lắng nghe tôi nói ra mọi thứ ngổn ngang trong lòng, không phán xét, không cho lời khuyên, tôi chỉ cần được nói ra hết thôi.

Vẫn là muốn có một ai đó có thể nhận ra rằng cõi lòng tôi dậy sóng dù gương mặt tôi thật vô cảm.

Vẫn là muốn có một ai đó ôm tôi vào lòng, chẳng chê tôi yếu đuối, chỉ là tôi muốn được ôm mà thôi.

Vẫn là muốn có một ai đó dỗ dành và đưa tay gạt nước mắt nếu chẳng may tôi không còn làm chủ được tuyến lệ.

Không muốn sống
Cũng chẳng muốn chết

Muốn chết tạm vài ngày rồi sống tiếp được không. Giờ sống cũng mệt, thở thôi cũng nhọc.

Thứ Năm, 4 tháng 4, 2024

You kick up the leaves and the magic is lost

Rốt cuộc thì mình trở thành kiểu người mà mình không thích, làm những thứ mình đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ làm, cư xử với người khác theo cách mình không muốn bị đối xử. 

-


"Sometimes the system goes on the blink
And the whole thing turns out wrong
You might not make it back and you know
That you could be well oh that strong"

Thứ Tư, 3 tháng 4, 2024

[Thơ] Em vẫn chờ

Em vẫn chờ một ai đó
Yêu em theo cách giản đơn
Người mà sẽ không nhăn nhó
Rất yêu chiều và rất thương
Nhiều khi em lại ẩm ương 
Người vẫn ở bên gần kề
Biết là đời em may mắn 
Không biết trả nợ đời sao

*Ghép chữ cái đầu câu để thấy thông điệp diệu kì 🤣

Thứ Ba, 2 tháng 4, 2024

Thứ Hai, 1 tháng 4, 2024

[Thơ] Mặt trời đỏ

Mặt trời đỏ
Con đường nhỏ
Tình nên tỏ
hay để ngỏ trong tim?

Tình đã lâu 
Chẳng thành câu
Giờ đậm sâu 
Chỉ mong em thấu.

Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2024

Thế giới ngoài kia đi làm như nào nhỉ?

Hôm nay mình hỏi thăm một nhỏ đồng nghiệp cũ, công việc dạo này hơi khó khăn. Mình chẳng biết phải nói gì ngoài mấy lời động viên, vì mình không giúp được gì. 

Mình không biết thế giới ngoài kia sao, còn bản thân mình và những người mình quen biết thì dường như ai đi làm cũng vật vã, không lý do này cũng lý do kia. Mình chẳng biết mọi người vượt qua kiểu gì. 

Mình đi làm thì cũng có ngày nhàn, ngày mệt, ngày vui, ngày buồn. Có những ngày lo sợ nhưng nó lại trôi qua êm đềm, có những ngày chuẩn bị cũng kĩ lắm nhưng vẫn bị này bị kia. Có rất nhiều lúc ấm ức, ức chế, mình cần có người nghe để nói ra, nhưng nói trong nội bộ công ty thì nguy hiểm, gia đình và bạn thân thì không ở gần nên không phải lúc nào cũng có thể nói ngay, bạn xã giao thì không nói được, nên cũng hên xui, thường thì mình sẽ viết để giải tỏa. Nhưng có những ngày lười viết hoặc mệt quá không viết nổi thì mình chọn cách... kệ đời. Mình sẽ chạy bộ, hoặc bơi. Hoặc mình sẽ ăn uống (nên vẫn mập dù có chạy và bơi). Mình sẽ làm cái này cái kia để quên đi nỗi ấm ức trong công việc. Gần đây mình nhận ra rằng không phải lúc nào cũng cần xử lý cái cảm xúc tệ ấy, đôi khi cũng không cần phải đi xuyên qua vấn đề, né tránh một vài vấn đề cũng được, chẳng sao.

Mình hay tự nói với bản thân rằng: 

- Khi cảm thấy khó khăn mệt mỏi có nghĩa là đang leo dốc, tức là còn đang tiến lên, chứ nếu thấy thoải mái và nhàn hạ là đang xuống dốc rồi. Tiếp tục cố gắng thôi, qua được con dốc là tới đỉnh.

- Đừng ép bản thân phải vừa leo dốc vừa vui cười. Mệt quá cứ than, bực quá cứ nói. Không ai lắng nghe thì nói một mình, nhưng nói chung là thoải mái với bản thân, đừng thất vọng vì bản thân không đủ vui vẻ hay mạnh mẽ trên đoạn đường này. Thế giới ngoài kia gây áp lực lên chúng ta là đủ rồi, bản thân đừng tự gây áp lực cho chính mình nữa.

- Nếu không có đường lui, không có lựa chọn khác thì cứ phải cắm cúi bước tiếp thôi dù thế nào chăng nữa.

Hôm nay là Lễ Chúa Phục Sinh, cầu chúc ơn Phục Sinh đến với mọi người. Có một câu trong đạo mà mình rất thích: "Đừng xin cho gánh nặng nhẹ bớt đi, nhưng hãy xin cho đôi vai ta thêm vững chắc để có thể vác lấy tất cả mọi gánh nặng nhẹ cuộc đời gửi đến cho ta". Sống cuộc đời này không thể tránh khỏi những lúc khó khăn, nên không thể cầu xin khó khăn đừng đến, nhưng có thể cầu xin cho có đủ sức mạnh để vượt qua khó khăn.

Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2024

[Review sách] Chữa lành đứa trẻ tổn thương bên trong - Robert Jackman

Dạo này từ "chữa lành" bị lạm dụng thái quá, nên mình cũng rất ngại khi review một cuốn sách có từ "chữa lành". Nhưng cuốn sách mà mình review hôm nay có tác dụng chữa lành thật, dựa trên khoa học tâm lý, đi qua một quy trình bài bản, gồm nhiều bài tập để người đọc nhận diện vấn đề của bản thân và từng bước giải quyết tổn thương đó. Cuốn sách có tên là "Chữa lành đứa trẻ tổn thương bên trong".

Nguồn ảnh: Nhà sách Phương Nam
Cuốn sách này dành cho những người luôn cảm thấy lạc lõng, rối bời, luôn gặp những người đối xử với mình không ra gì, hoặc cảm thấy khó khăn khi phải từ chối người khác.

Phần 1 sẽ giúp bạn truy tìm ra nguồn gốc những tổn thương tâm lý của bạn, tại sao đôi lúc bạn lại hành xử bốc đồng và như một đứa trẻ. Phần thứ 2 của sách sẽ giúp bạn hiểu được tại sao bạn luôn cảm thấy khó từ chối người khác mặc dù bạn không muốn làm.

Trong cuốn sách này, tác giả kể lại câu chuyện của chính mình và của những bệnh nhân mà ông đã trị liệu tâm lý, trong đó mô tả chi tiết quá trình vết thương tâm lý được hình thành thời thơ ấu, nó ảnh hưởng tiêu cực đến cuộc sống trưởng thành của họ như thế nào, và những cách mà họ đã áp dụng để chữa lành, lấy lại cân bằng và cải thiện cuộc sống.

Tác giả sẽ cung cấp cho người đọc một danh sách các câu hỏi để khơi gợi giúp người đọc nhận ra bản thân có đang ở trong tình trạng đó hay không (Ví dụ: Xác định những phản ứng bốc đồng - Trang 43; Xác định mình có phải là người không có ranh giới hay không – Trang 166)

Bản thân mình cũng đã làm các bài tập trong cuốn sách này và cảm nhận được hiệu quả của nó đối với đời sống cá nhân mình. Do đó mình tin là nếu một người đọc đặt niềm tin vào những gì cuốn sách có thể mang lại, kiên trì đọc và thực hành, thì sẽ nhận được kết quả tốt. Kết quả tốt ở đây có nghĩa là nâng cao nhận thức về bản thân, hiểu rõ tổn thương tâm lý mà mình đang có, chữa cho vết thương lành lại, cảm nhận được cuộc sống ngày càng bình an và tự do hơn.

Tuy nhiên, để đọc được cuốn sách này cũng là một thử thách lớn. Điểm thách thức đầu tiên là độ dày, đây là một cuốn sách dày tới 400 trang và nặng tính học thuật, nhiều kiến thức và thuật ngữ chuyên ngành tâm lý học. Cá nhân mình mất 2 tháng mới đọc xong cuốn này, không hẳn là ngày nào cũng đọc, nhưng vì nó khó đọc quá nên mình cũng dây dưa mãi mới xong.

Điểm thách thức tiếp theo ở cuốn sách này là cấu trúc khá bất hợp lý. Tác giả viết vòng vòng, mình cảm giác bị dẫn đi lòng vòng mà không tìm được điểm đến. Mình chỉ muốn đọc những quyển sách được cấu trúc rõ ràng kiểu: đưa ra khái niệm/lý thuyết, cho ví dụ, rút ra kết luận, chuyển sang phần khác. Còn cuốn này tác giả lồng ghép ví dụ và khái niệm tùm lum giữa các chương, các phần, mình thấy nó cứ đan xen lẫn lộn vào nhau, có một ý mà nói lòng vòng từ chương này qua chương khác vẫn còn nói. Giá mà bố cục chặt chẽ, dứt khoát hơn thì đọc đỡ vất vả. 

Một điểm trừ khác của sách là tác giả cung cấp rất ít ví dụ để giúp cho người đọc hiểu rõ hơn về khái niệm mà tác giả đưa ra. Với một cuốn sách nặng tính chuyên ngành như thế này, nếu tác giả có thể cho thật nhiều ví dụ ở những đoạn cần thiết thì cuốn sách sẽ trở nên dễ tiếp thu hơn.

Tuy "Chữa lành đứa trẻ tổn thương bên trong" là một cuốn sách khó đọc, nhưng vì nó có tác dụng chữa lành, nên mình vẫn rất muốn cuốn sách này đến được với nhiều người khác. Để giúp các bạn tiếp cận với cuốn sách một cách dễ dàng và hiệu quả hơn, mình sẽ sắp xếp lại bố cục của cuốn sách sao cho dễ hiểu nhất có thể, đồng thời chắt lọc cho bạn những nội dung chính yếu, mô tả những dạng tổn thương, những kiểu người, bạn có thể tự tìm thấy chính mình trong đó, gọi tên được vấn đề mà bạn đang gặp phải, cũng như tìm cách giải quyết được vấn đề.

Đã lâu chưa được yêu như thế

Tình cờ thấy story một người bạn chèn đoạn điệp khúc bài hát này, mò nghe thử và bị dính luôn mấy ngày nay. Huhuuuuuuu phiêu quá.


Vì em đã lâu
Chưa được yêu như thế
Chưa được mong đến thế
Ngỡ như mơ là vì em đã lâu
Chưa được yêu như thế
Chưa gặp ai như anh

Thực ra bài này viết về một người con gái đang được yêu thương. Cô ấy đang hạnh phúc quá nên mới cảm thán "bây giờ được anh iu em thích quá, đã lâu rồi em chưa được yêu như thế này". Còn ý tui là "tui đang không hạnh phúc vì lâu rồi tui chưa được ai yêu như thế đó" :((

Tính ra là cũng bao nhiêu năm trời, chưa được ai yêu thương đàng hoàng, yêu đương tào lao lên bờ xuống ruộng thì nhiều.

Tui chưa được biết cảm giác được là ngoại lệ, là ưu tiên, là duy nhất của một người là như thế nào. Mặc dù bản thân tui yêu ai thì cũng xem người đó là duy nhất, là ưu tiên và là ngoại lệ của mình. 

Thứ Năm, 28 tháng 3, 2024

dạo này

dạo này

lại mơ về em rồi, chắc do người khác nhắc về em hơi nhiều.

dạo này

em ổn chưa? đã có thể mở lòng để chia sẻ cuộc sống với người khác chưa, hay vẫn vùi giấu mọi cảm xúc trong lòng.

dạo này

anh ổn. có vẻ là vậy. tâm trạng và cảm xúc của anh không bị lên xuống thất thường như hồi em khiến nó trở nên như vậy. mọi thứ bây giờ bình bình trôi qua, công việc, gia đình, tài chính, các mối quan hệ, tinh thần.

đôi khi anh vẫn nghĩ về em với một chút hờn dỗi, oán trách, nhưng trên tất cả thì anh vẫn mong em được hạnh phúc. em sẽ có Tiểu Thúy đáng yêu luôn biết khen mẹ nó xinh, có một căn nhà nhỏ với gian bếp ấm cúng để làm bánh, có chiếc ôtô để che nắng tránh mưa, cuối tuần cả gia đình sẽ dạo chơi ở công viên. anh vẫn nhớ ước mơ của em mà, chỉ là anh đã chẳng thể hiện thực hóa được.

cũng hơn một năm rồi mà anh vẫn còn viết về em, không phải vì anh nhớ em, anh chỉ nhớ kỉ niệm và những cảm giác. kí ức về em thi thoảng vẫn lướt qua tâm trí anh, nhưng nó không còn giày vò và khiến anh trông thê thảm như trước nữa, nó chỉ đơn giản là một kí ức.

Thứ Tư, 27 tháng 3, 2024

Chưa biết đặt tiêu đề gì

Mình thấy là khi mà người ta không hạnh phúc, thì người ta không vui mừng với hạnh phúc của người khác, thậm chí người ta nhỏ nhen ghen ghét khi thấy người khác vui vẻ.

Có lẽ ngày xưa mình cũng thế, chỉ là mình không rõ mức độ nặng nhẹ thế nào, nhưng vài năm gần đây thì mình đã không còn như vậy.

Mình rất muốn chia sẻ những niềm vui của mình cho những người xung quanh, nhưng mà thái độ họ kỳ lạ quá, họ không vui, họ thể hiện sự tủi thân, họ khiến cho mình cảm thấy việc mình vui vẻ là một điều tội lỗi. Thậm chí có những người còn cố dập tắt niềm vui của mình bằng những câu nói kỳ quặc, kiểu như mình đang ăn mừng trên đỉnh núi thì họ nói "chẳng mấy chốc cũng té thôi". Mje.

Thứ Hai, 25 tháng 3, 2024

Một bài hát cũ

Không buồn không vui, chỉ tự dưng muốn share một bài hát mà bản thân vẫn nghe suốt mười năm qua.


Em mệt rồi, cứ nói, chứ chớ nói dối rồi sẽ qua hết thôi
Giữ trong lòng chỉ khiến cho ta càng tiếc thương ngày qua chúng ta từng hạnh phúc

[Thơ] Một bài thơ

Em sẽ làm một bài thơ
Kể về chuyện hai chúng mình
Những kẻ tình trong như đã
Mà mặt ngoài vẫn còn e

Mình bảo em phải "quay xe"
Đừng đi lên đoạn đường này
Mình sợ ngày sau gian khó
Em khổ, lòng mình không cam

Nhưng mà mình ơi em tham
Em muốn thương hết đời mình
Vì mình luôn là chân ái
Và là ngoại lệ của em

Thì mình cứ thử mà xem
Em nói mình là người nhà
Người nhà thì không toan tính
Một lòng chấp nhận, yêu thương

Chẳng ngại dãi nắng dầm sương
Đời em không màng gian khó
Chỉ cần bình yên còn đó
Trong mắt của người em thương

Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2024

Mấy thứ linh tinh trong cuộc sống gần đây

Hôm kia săn deal sinh nhật Coolmate được cái áo chạy bộ siêu nhẹ, nhận hàng xong thì giặt và phơi. Có lẽ vì “siêu nhẹ” nên gió cuốn bay luôn. Thốn ghê.

-

Dạo này hơi đãng trí, hôm trước nói xong hôm sau quên, vừa mới định làm cái này cái kia rồi quay qua quay lại là không còn nhớ. Có buổi sáng dậy sớm cặm cụi nấu cơm đem đi làm, đến trưa tự dưng ra căn-tin quất tô bún riêu mà không hề nhớ là mình có đem theo cơm, cuối cùng đem bỏ... 

Đỉnh điểm của sự đãng trí kì lạ này là tự dưng mượn tiền nhỏ em gái, bảo mai trả, xong hai mấy cái mai trôi qua vẫn chẳng nhớ gì. Tháng này thấy tài khoản có số dư nhiều hơn bình thường, đang rất tự hào là mình tiêu xài hợp lý, cho đến khi nhỏ em hỏi sao chưa trả nợ. Lúc nó nhắc mình còn không hiểu tại sao mình lại mượn?? Bình thường có mượn đâu? Mượn lúc nào? Có thiếu tiền đâu mà mượn? Mà mượn rồi sao không nhớ gì nhỉ???

-

Hôm qua dẫn nhỏ em út đi tham quan Sài Gòn. Đi café bệt, mới đặt mông xuống cầm ly café lên thì bị trật tự đuổi, chạy tán loạn. Trải nghiệm xuất sắc luôn. Rồi hai đứa vô Thảo Cầm Viên chụp vài trăm bức ảnh hết sức vô tri. Mình phát hiện ra là vô tri và hề hước có tính di truyền, gia đình mình ai cũng hề hước và vô tri. Hai đứa đang ngồi nghỉ chân thì có con bé khoảng 3-4 tuổi cứ khóc đòi lấy cây dù của em mình. Mẹ con bé nói: “Dù của cô, con mà lấy là cô đánh chết”. Mình rất là khó xử, không biết phải nói gì với hai mẹ con đấy. Xong mình khó chịu vì không hiểu sao thời đại này vẫn còn những phụ huynh dạy con kiểu “Con không ăn cơm là chú kia bắt”. Haiz, cứ làm như vậy khiến cho đứa con nít sau này lớn lên nó sẽ sợ đủ thứ, cái gì nó cũng sợ, rồi ba mẹ lại chửi nó nhút nhát. Tại ai dọa nó sợ chết khiếp từ nhỏ?

-

Mới đọc xong quyển sách “Chữa lành đứa trẻ tổn thương bên trong” rồi, mọi người thông cảm chờ mình làm review, dạo này hơi không tập trung vào “sự nghiệp” review sách cho lắm, một phần tại công việc nhiều hơn, một phần tại có thứ khác vui hơn, hehehe. Dạo này phởn quá rồi mình ơi 

Thứ Năm, 21 tháng 3, 2024

[Thơ] Một nỗi nhớ

Tôi có một nỗi nhớ
Đem gửi ở trên trăng
Trăng đêm nào cũng ló
Vậy mà người không hay

Tôi có một nuối tiếc
Đem gửi ở trên mây
Mong ngày mưa gió đến
Cuốn nỗi niềm đi xa