Anh hít một hơi căng tràn lồng ngực bầu khí êm dịu của mùa thu Hà Nội. Anh yêu Hà Nội, yêu sự cổ kính và trầm mặc của nơi này. Không biết có phải do vô tình lần đầu tiên anh đến Hà Nội cũng là một ngày mùa thu rất đẹp hay không, mà anh cứ nhớ mãi mùi không khí và quang cảnh bầu trời ngày hôm đó, anh ôm ấp mãi ấn tượng này trong trí nhớ.
Đợt này anh ra Hà Nội một mình, chẳng phải du lịch cũng không hề công tác. Anh đi để trốn chạy bóng hình của một người con gái ở Sài Gòn. Người con gái anh yêu thương vô cùng, thương hơn chính bản thân của mình, nhưng không thể ở bên cô. Cô đã rời xa anh, lạnh lùng, không ngoảnh lại, chỉ có anh vẫn cứ mãi ngóng trông và hy vọng một ngày cả hai sẽ về lại bên nhau. Đã hàng trăm ngàn lần lý trí bảo anh phải quên cô ấy đi, phải buông bỏ thì mới có thể bước tiếp, bạn bè anh nói gái trên đời này không thiếu, với một đứa sẵn thông minh lại dẻo miệng và đào hoa như anh thì càng không thiếu gái để yêu, chả việc gì phải lụy một đứa con gái như vậy. Ừ, thì đó là lý lẽ của kẻ ngoại cuộc, đó là phát ngôn của lý trí, còn anh, anh là thằng khờ luôn nghe theo tiếng gọi của trái tim.
🛪🛪🛪
Anh quên sao được hả em. Tất thảy mọi ký ức và kỷ niệm về em đã được trí óc anh gói ghém thành một thước phim sống động đầy màu sắc và cảm xúc, bộ phim ấy không ngừng chiếu đi chiếu lại trong tâm trí của anh, anh muốn tắt nó đi cũng không sao tắt được. Nhưng, thực ra anh đâu muốn tắt... Anh muốn nhớ về em...